Mây đến từ nơi nào

“Tam tiểu thư không cần đa lễ.” Tiêu Trạch Phong cười khẽ, khác hẳn giọng điệu lười biếng của Tiêu Trạch Tất.
 
Bùi Thiên Hề đỡ nàng dậy, rồi lặng lẽ giấu nàng về phía sau mình, dẫu đây là tri kỷ tương giao của hắn, nhưng hắn vẫn không muốn nam nhân khác lại gần A Ngưng.
 
“Điện hạ, cá đã sa vào lưới, đã đến lúc thu lưới rồi.”
 
Hắn nhìn người bên dưới đang định chạy trốn dưới sự bảo vệ của thân vệ - Tiêu Trạch Tất, rồi lên tiếng nhắc nhở.
 
Tiêu Trạch Phong đáp nhẹ một tiếng, người hầu phía sau dâng cung tên lên, bàn tay to tuấn tú kéo căng dây cung, một mũi tên sắp phóng thẳng về phía người nam nhân cả người đẫm máu kia.
 
Mắt phượng nhíu lại như thể dáng vẻ tái nhợt lúc mẫu phi của hắn ngã xuống hiện lên trước mắt, Tiêu Trạch Phong cắn răng, cơn lốc hận thù cuồng quét nơi đáy lòng hắn khiến ngón tay hắn cũng buông lỏng theo.
 
Mũi tên đen huyền vọt về hướng người nọ.
 
“Vèo___”
 
Ngực phải của Tiêu Trạch Tất bị mũi tên đâm trúng, hắn khuỵu gối xuống đất, cuối cùng không cầm nổi cây trường kiếm trong tay nữa, ‘loảng xoảng’ thanh kiếm nện lên nền đất.

 
Máu tươi từ lồng ngực ào ạt chảy ra, hắn ta giương mắt nhìn lên, nhưng bởi vì đã mất quá nhiều máu nên sớm đã chẳng thể nhìn rõ được khuôn mặt người kia. Từ xa xa nhìn lại, chỉ còn có thể thấy được đường nét sáng trong, dịu dàng, xuyên qua đám người và núi đồi, rơi vào tầm nhìn của hắn, tựa như ánh trăng sáng ngời hiện lên giữa núi non tăm tối.
 
Ngày còn bé mẫu thân từng nói với hắn rằng, hoàng oanh là một loài chim rất yếu ớt, tuy cũng có thể xem là loài dễ nuôi dưỡng nhưng nếu không có duyên, chúng cũng rất dễ bay đi mất. Lúc nghe đến đó hắn liền nói, vậy thì dùng xích sắt khóa lại, rồi nhốt nó vào lồng vàng khiến nó ngày ngày chỉ có thể nhìn thấy hắn, đợi đến một ngày nào đó nhất định nó sẽ can tâm tình nguyện ở lại cùng hắn.
 
Mẫu thân hắn vì tranh giành địa vị nên trên tay dính đầy màu tươi, dưới chân đạp không biết bao nhiêu xương cốt, bà dạy cho hắn biết thế nào là không từ thủ đoạn nhưng lại không dạy hắn biết làm thế nào để yêu một người.
 
Quyền lực cũng thế, tình yêu cũng vậy, cuối cùng hắn chỉ còn lại đôi bàn tay trắng.
 
Tiêu Trạch Tất cười nhạo bản thân rồi từ từ ngã xuống.
 
Trong 36 năm lập ra nước Đại Lương, Đông Cung thất đức, hung bạo, kết bè kết phái nên bị tước tôn vị, giáng xuống làm An Vương, cả đời không được bước nửa bước vào thành Kim Lăng. Mẫu thân của hắn nhiều năm qua hãm hại phi tần, ngược đãi Hoàng tử, tội trạng đã rõ, ném xuống hồ Thái Dịch.
 
Trong quân doanh hầu hết tướng sĩ đã quy phục, thêm việc Hoàng Đế tuổi đã già, thiên thời địa lợi, Thất Hoàng tử lui binh, chi cáo thiên hạ, lên ngôi Hoàng Đế.
 
Hoàng Hậu mới ‘ngã ngựa’, thế lực phía sau đều bị quét sạch, trên dưới triều đình nằm trọn trong lòng bàn tay Tiêu Trạch Phong. Mà vị Hoàng đế vừa lên ngồi này, giải quyết mọi chuyện rất dứt khoát, thủ đoạn tàn nhẫn, những người bất đồng ý kiến còn sót lại trong triều đều bị hắn quét sạch trong một đêm, hắn còn giải tán các phi tần trong cung và những chi nữ tương giao ngày bé lúc đương triều, thế nên từ nay hậu cung cũ không còn sung túc nữa.
 
Vị Hoàng đế cũ bị Tiêu Trạch Phong giam trong cung Cam Tuyền, ông không còn quyền lực xen vào chính vụ nữa, chứ chưa cần nói đến chuyện quản lý hậu cung của mình.
 
Phủ Ninh Viễn Hầu lại khôi phục lại phong thái năm xưa, Thanh Hà Thôi Thị và Huỳnh Dương Trịnh Thị lại tạo dựng mối quan hệ khăng khít với hoàng tộc, khiến thế gia đại tộc ở Đại Lương vẫn phải mất trăm năm nữa mới có thể theo kịp.
 
Sau khi đăng cơ ba ngày, Hoàng đế mới ban hành một chiếu thư:
 
Tam sắc vi duật, hồng hi vân tập. Thượng thư đương triều Thiên Hề Bùi thị, ái tử của võ đại tướng quân Bùi Nghi Chi, tài đức nổi bật giữa Thái Học, trong triều nổi tiếng là thanh liêm, biên sửa Minh Kinh, trung thành liêm khiết. Tam nữ Vân thị của Hầu phủ, lễ nghi tao nhã, lễ giáo thành thạo, đất lành sinh nhân tài uyên bác về thơ văn, nay đương tuổi cập kê đợi chữ Kim Khuê. Hai người trời đất tác duyên, nay ta hạ chỉ ban hôn, ban tước, ban phục, lưu lại phù hiệu.
 
Vân Thiên Ngưng nhìn thấy bốn chữ ‘uyên bác thơ văn’ liền ngượng ngùng cười thẹn, nhưng dáng vẻ này đã bị người bên cạnh nhìn thấy, ngón tay thon dài của hắn kéo gương mặt nhỏ của nàng đến rồi tùy ý hôn lên môi nàng.
 
Đợi đến khi hắn buông ra thì Vân Thiên Ngưng đã bắt đầu thở dốc, đôi môi đỏ mọng của nàng lấp lánh ánh nước, kết hợp cùng ánh nước trong đôi mắt, càng tô lên nét yêu kiều quyến rũ của nàng.
 
Dường như sau khi cuộc sống của hai người đã yên ổn, Thiên Hề ca ca cũng dần thay đổi. Hắn đối xử với nàng vừa dịu dàng vừa cường thế, mặc kệ khi nào, mặc kệ ở đâu, nếu hắn muốn hôn thì sẽ hôn, nếu muốn nàng thì sẽ lập tức đè nàng dưới thân. Lần trước hai người còn cuồng nhiệt một hồi ở khóm hoa bên ngoài viện, hắn bây giờ còn hưng phấn hơn xưa, tư thế làm nàng cũng vô cùng đa dạng, cuối cùng vẫn là đợi đến khi nàng nức nở cầu xin hắn mới chịu buông tha.

 
Không hiểu vì sao, nàng cứ cảm thấy đây mới là con người thật của Thiên Hề ca ca.
 
“A Ngưng đang suy nghĩ gì đấy, hửm?”
 
Kéo Vân Thiên Ngưng vào lồng ngực, bàn tay to của Bùi Thiên Hề cũng không yên phận, bắt đầu chui vào cái yếm hồng có dây buộc bằng xích vàng của nàng. Bàn tay ấy thành thạo tháo nút thắt vàng phía sau lưng ra, khiến chiếc yếm kia dần dần rũ xuống, đợi đến khi đã rũ gần một nửa, hắn liền duỗi tay xoa lên bờ ngực của nàng.
 
“Ưm ưm… a… nhẹ thôi… ta đang suy nghĩ…”
 
Vân Thiên Ngưng thở dốc nhìn bàn tay to đang làm loạn không ngừng trước ngực mình, chuyện này đã trở thành thói quen, nàng vất vả điều chỉnh lại hơi thở rồi hổn hển nói:
 
“Uyên bác thơ văn hình như thích hợp để nói với A Diểu tỷ tỷ hoặc Hoàng Hậu nương nương hơn… ưm…”
 
Trong khoảng thời gian này nàng thường xuyên tới lui trong cung, Hoàng Hậu và A Diểu tỷ tỷ trạc tuổi nhau, hai người lại nổi danh là tài nữ, vừa gặp đã quen, rất nhanh hai người bọn họ đã dần thân thiết. Tuy rằng bọn họ rất săn sóc, quan tâm đến nàng nhưng những chuyện bọn họ tán gẫu đều là những thứ nàng chưa từng nghe qua, hoặc cũng có thể nàng đã từng biết sơ nhưng không mấy am hiểu, thế nên chuyện này khiến lòng nàng không khỏi có phần mất mát.
 
“Tại sao lại thế?”
 
Bùi Thiên Hề tựa cằm trên vai nàng, chóp mũi ngửi mùi hương Tô Hợp trên người nàng, rồi cọ cọ một cái, cười khẽ nói:
 
“A Ngưng của ta thông minh như vậy, gần như chỉ cần người bị phế truất có thể đoán ra được tiền căn hậu quả, ở điểm này, trong thiên hạ có rất ít nữ tử sánh được với A Ngưng.
 

Hắn không nói nhiều, nhưng luôn an ủi được nổi mất mát của nàng, cảm giác chua xót trong lòng nhẹ nhàng được xoa dịu, khiến Vân Thiên Ngưng cũng vô thức xoa xoa đầu hắn.
 
Bùi Thiên Hề cong cong khóe môi, lực đạo trên lòng bàn tay cũng lớn hơn, mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực, đầu ngón tay kép lấy đầu ngực hồng nhuận rồi vân vê, như ý cảm nhận được người trong lòng run rẩy.
 
“Chẳng qua là A Ngưng ham chơi chút thôi, nếu nghiêm túc học tập, làm sao có chuyện thua kém người ta được?”
 
“Thiên Hề ca ca…”
 
Vân Thiên Ngưng quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, tim nàng đập loạn, dường như mỗi phút mỗi giây trôi qua, nàng lại càng thích Thiên Hề ca ca hơn.
 
“Chàng thật tốt.”
 
Miệng thơm hé mở, vừa nói dứt lời, đôi môi mỏng của người kia đã phủ lên nơi đó. 



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui