Vân Thiên Ngưng yếu ớt dạo chơi trên những đám mây mềm mại như bông một hồi lâu, mãi đến khi thứ chất lỏng nóng rực và nụ hôn dịu dàng của người nào đó rơi xuống, thần trí đang bay bổng của nàng mới chợt bừng tỉnh, tựa như có một bàn tay to đang kéo nàng về nhân gian. Hơi thở của hắn mùi hun của gỗ trầm hương, nồng nàn thuần hậu, nóng bỏng ôm lấy nàng.
“A Ngưng… rất khó chịu phải không?”
Sau khi ‘bắn’ vào cơ thể nàng, Bùi Thiên Hề vô cùng sảng khoái, gương mặt tuấn tú phủ đầy ánh sáng nhàn nhạt, trông cực kì đẹp mắt.
Hắn hôn lên sườn mặt và đôi môi nàng, rồi không ngừng cọ lên chóp mũi đang không ngừng thở dốc của nàng. Giọng nói trầm thấp hệt như dòng suối trong vắt giữa non ngàn đang chảy qua trái tim nóng như lửa của nàng.
“Ừm…”
Vân Thiên Ngưng ấm ức đáp lời, hắn tựa trán mình lên trán nàng, lông mi của hai người đều dài và dày, vì tư thế này chúng quấn quýt vào nhau càng khiến cảnh tượng này thêm phần khăng khít, thân mật.
“Vất vả cho A Ngưng rồi.” Hai nụ hôn lại lần lượt rơi xuống bên môi.
Vân Thiên Ngưng chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt phượng phản chiếu ảnh ngược của mình, khuôn mặt nhỏ của nàng thiếu nữ ửng hồng, đôi mắt mông lung, rõ ràng đây là dáng vẻ đã được ‘hầu hạ’ quá mức. Trong thân thể lúc này vẫn còn chứa đầy tinh dịch của hắn. bụng nhỏ bị bắn nên hơi gồ lên, bàn tay to vẫn còn ở nơi đó của hắn bắt đầu chậm rãi xoa nắn.
“Dựa vào ta này.” Bùi Thiên Hề dùng sức, dễ dàng ôm lấy nàng rồi để nàng tựa vào lồng ngực của mình.
“Ưm…”
Vân Thiên Ngưng mềm nhũn tựa người vào hắn, để mặc hắn đưa mình ra bồn tắm phía sau.
------
Lúc Thẩm Thư tỉnh lại lần nữa, thì đó đã là rạng sáng ngày hôm sau, nàng liếc mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ có thể thấy thị nữ mặc thường phục mộc mạc, còn những những khác thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nàng gọi một thị nữ đang đứng lau bình hoa đến, hỏi:
“Chủ tử nhà ngươi đâu?”
Khựng lại một thoáng, nàng hỏi tiếp: “Còn cả Vân tiểu thư nữa?”
Từ trước đến nay nàng vốn sống trong nhung lụa nên khi nói chuyện với hai thị nữ này, giọng điệu của nàng cũng tự nhiên kiêu ngạo, tự cho rằng vẫn còn ở trong phủ của mình.
Thị nữ kia nhíu mày, cẩn thận lau khô bình hoa ngọc bích trong tay rồi mới không nhanh không chậm xoay người lại, hành lễ nói: “Biểu tiểu thư, thân thể của người không khỏe, đại phu nói rằng người phải chú ý tĩnh dưỡng, tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện trong phủ.”
“Ngươi! Ngươi nói chuyện với ta kiểu đó à?”
Thẩm Thư vô cùng tức giận, mặc kệ thân thể mình vẫn còn chưa khỏe hẳn, nàng vén chắt bước xuống giường. Nào ngờ bỗng trước mắt tối sầm, thân thể vô lực, nàng lại lần nữa ngã người trở về giường.
Một thị nữ khác tiến lên đỡ nàng dậy, đôi mắt rủ xuống, không nhanh không chậm nói:
“Biểu tiểu thư vẫn còn chưa khỏi hẳn, đột nhiên giận dữ sẽ không tốt cho thân thể đâu. Công tử đã dặn dò, để người ở trong phòng này tĩnh dưỡng, ngài cũng đã báo tin với lão thái thái, rất nhanh người sẽ được đón về phủ.”
Ha, trong lòng Thẩm Thư cười lạnh, người nhà của nàng đương nhiên sẽ không đến, vì đây là ý chỉ của Đông Cung mà, thử hỏi ai dám làm phản?
Nhớ đến người nhà, Thẩm Thư lại cắn chặt răng, tay nhỏ nắm chặt lấy tấm chăn trên người. Nàng cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, qua một hồi lâu, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nơi đáy mắt ánh lên tia sáng mãnh liệt khác thường.
Thời cơ ngàn năm có một, nếu mình không ra tay sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Dựa vào đâu mà nàng ta có thể có được tất thảy bầu nhiệt huyết và tình yêu nồng nàn của hắn, thậm chí cái vị Đông Cung kia cũng quỳ gối dưới vạt váy lựu đỏ của nàng ta, còn nàng thì lại trở thành công cụ của người, rồi còn bị ném vào một góc xó xỉnh phủ đầy bị như thế này nữa?
Nàng không cam lòng.
Nàng đảo mắt, rỗi bỗng ho mạnh trông như vô cùng khó chịu, đợi đến khi mở lòng bàn tay ra, mới phát hiện mình đã ho ra một ngụm máu.
Thị nữ kia thấy thế liền luống cuống, nếu vị biểu tiểu thư này xảy ra chuyện gì, lão thái thái chắc chắn sẽ truy cứu và người xui xẻo đầu tiên có lẽ sẽ là người trực tiếp chăm sóc nàng ta.
“Còn không mau đi tìm công tử nhà ngươi đến đây? Nếu ta thật sự chết ở chỗ này, thì e rằng các ngươi không thể thoát khỏi tội của mình đâu?” Thẩm Thư gạt cánh tay đang muốn duỗi tới của người trước mắt, ánh mắt nàng liếc sang một thị nữ khác:
“Ở đây tiếp tục lau bình hoa hay là mời công tử đến, các ngươi tự mình quyết định đi.”
Hai nàng thị nữ liếc nhìn nhau rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hoảng loạn rời đi của bọn họ, Thẩm Thư cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, cơn đau đớn âm ỉ từ đầu lưỡi truyền đến, nàng nâng tay nhẹ nhàng lau đi, khóe môi cũng cong lên.
Trong phòng ngủ ở sân chính, sau tấm bình phong hoa điểu to rộng là hai bóng người mờ ảo hiện lên, tuy nhìn không rõ lắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn khó mà diễn tả.
Vân Thiên Ngưng lười biếng nằm lên đùi người nọ, trông vô cùng thân mật.
“A Ngững đã khá hơn chút nào chưa?”
Bùi Thiên Hề giúp nàng xoa bóp vòng eo đau nhức, tối hôm qua hắn đã nếm không ít ngon ngọt, hôm nay nhìn người trong lòng khẽ run lên, cả người hoàn toàn kiệt sức, tất cả đều là ‘công lao’ của hắn.
“Hưm, xoa bên trái nữa.”
Vân Thiên Ngưng xoay người, bàn tay to của hắn di chuyển đến ro trái, nhẹ nhàng xoa bóp, cực kỳ thoải mái.
Nàng nhắm mắt hưởng thụ, bên tai dường như vẫn vang lên tiếng vọng tiểu khúc ê ê a a mấy ngày trước, cùng với đó là giọng nói dịu dàng của hắn. Đang trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn (1), thì lại nghe được một loạt tiếng bước chân không mấy hài hòa truyền đến, nghe hơi hoảng loạn.
Hai bóng người mờ ảo sau tấm bình phong dần bước gần đến, mãi đến khi bước gần trong gang tấc, xuyên qua chất lụa bán trong suốt của tấm bình phong, Vân Thiên Ngưng gần như có thể nhìn rõ được gương mặt của hai người kia, hình như… trông hơi quen mắt nhỉ?
Bùi Thiên Hề nhíu mày, bàn tay to vẫn xoa ấn trên vòng eo mềm mại của nàng, nhàn nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nếu không có chuyện gì, thì hai nàng thị nữ này sẽ không tùy tiện đến đây, chắc là Thẩm Thư lại làm trò gì rồi.
Quả nhiên hắn đoán không sai, vừa nghe hai người bọn họ nói xong, vẻ mặt của Bùi Thiên Hề không hề thay đổi, thậm chí hắn còn thay đổi một tư thế thoải mái khác cho người trong lòng, lực chú ý hoàn toàn đặt cả vào Vân Thiên Ngưng.
(1) Trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn: hiếm khi có được một khoảnh khắc thanh nhàn giữa thế sự hỗn loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...