Mây đến từ nơi nào

 Thân thể ngọc ngà, non mềm tựa tuyết chậm rãi hướng về phía trước, gốc gậy bên trong hoa huyệt cũng dần lộ ra theo động tác này của nàng. Nơi đó đỏ thẫm dữ tợn, gân xanh giăng đầy tựa như những con rồng xanh lá đang uốn lượn quanh thân gậy, vì bị lộ ra ngoài nên trông càng thêm rõ nét, dữ tợn.
 
“Hưm... ưm... A Ngưng làm tốt lắm...”
 
Bùi Thiên Hề đỏ mắt nhìn dáng vẻ dâm đãng này của nàng, bàn tay hắn dùng sức xoa nắn ngực trái, lực đạo vừa đủ khiến Vân Thiên Ngưng phải ngẩng gáy ngọc, yêu kiều rên lên một tiếng.
 
“Thoải mái không?”
 
“Ưm a... Thoải mái... Thiên Hề ca ca... ưm...”
 
Vân Thiên Ngưng cúi đầu xuống nhìn bên ngực đang bị người nào đó ôm lấy, nơi ấy được xoa tròn rồi bị hắn dùng sức nắm lấy tựa như một viên chè trôi nước sắp vỡ, ngã nghiêng đong đưa, sóng sánh không ngừng.
 
“Xem ra bây giờ ngực A Ngưng một tay nắm không xuể nữa rồi...”
 
Bùi Thiên Hề dùng đầu ngón tay vân vê đầu ngực, bụng dưới hơi đẩy về trước, giúp côn thịt cắm vào sâu hơn, mãi đến khi nghe được tiếng rên rỉ rối loạn của nàng thiếu nữ, hắn mới vất vả nhẫn nhịn chỉ đâm rút một đoạn ngắn vào bên trong.
 

“A a a... Thiên Hề ca ca... chàng... chàng nói lời mà chẳng giữ lời gì cả....”
 
Mắt hạnh của Vân Thiên Ngưng đong đầy sương mù, vô cùng xinh đẹp, bàn tay nhỏ gắng sức chống lên ngực hắn, cố ổn định lại thân thể để ngăn mình lại mềm nhũn ngã xuống, nhưng lại bị đôi mắt đẹp đẽ của hắn lặng lẽ trêu chọc.
 
“Xin lỗi, A Ngưng, nó không muốn rời khỏi nàng tí nào.”
 
Bùi Thiên Hề hôn lên những sợi tóc đang rũ xuống xủa nàng, ánh mắt hắn dừng lại tại nơi hai người đang kết hợp, rồi thấp giọng thúc giục:
 
“A Ngưng cố nuốt nhanh hơn được không?”
 
“Ừm… hưm…”
 
Vân Thiên Ngưng cố gắng hướng lên trên, đợi đến khi cây gậy lại trở về với chiều dài lúc nãy, hai chân nàng hơn dùng sức, thử cố nuốt xuống, vì hơi gian nan nên chỉ có thể khô khan nuốt được một đoạn ngắn.
 
Bùi Thiên Hề thấy vậy, bàn tay to buông một bên ngực của nàng ra, rồi tìm xuống lùm cỏ um tùm, hai ngón tay hắn co lại, dùng khớp xương tinh xảo xoa nắn hạt ngọc nhỏ đang giấu mình ở nơi đó.
 
Viên thịt nhỏ vô cùng nhạy cảm, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, xuân thủy ở tận sâu trong hoa tâm lại bị kích thích vui sướng chảy xuống, thấm ướt đầu ngón tay đã chờ đợi ngoài cửa động từ lâu.
 
‘Gạch lót đường’ được xuân thủy phủ trơn bóng, động tác phun ra nuốt vào của Vân Thiên Ngưng cũng thuận lợi hơn. Nàng yêu kiều ‘hừ’ một tiếng rồi ngồi xuống, mãi đến khi cái mông nhỏ chạm đến đám lông đen nhánh, rậm rạp, nàng mới cảm thấy có lẽ mình đã nuốt được toàn bộ rồi nên liền cúi đầu xuống xem xét.
 
Thế nhưng nàng không hề hay biết động tác này có mình mê người đến mức nào.
 
Hưm, cuối cùng tiểu huyệt của A Ngưng cũng ăn xong rồi nhưng vì côn thịt của hắn quá dài nên vẫn còn một đoạn nhỏ còn lộ ra bên ngoài, điều này cũng đâu thể trách A Ngưng.
 
“A Ngưng… nhanh… nhanh chuyển động… ưm…”
 
Người dưới thân thở dốc kịch liệt, hơi thở của hắn nặng nề, bàn tay to không biết từ lúc nào đã nâng bờ mô của nàng lên, rồi nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống.

 
“Huhu… a a…”
 
Có hắn giúp đỡ, động tác phun ra nuốt vào của Vân Thiên Ngưng đột nhiên nhanh hơn, cặp ngực bị hắn nắm trong tay cũng lắc qua lắc lại tựa như hai quả bóng nước đáng yêu, không ngừng cám dỗ, đung đưa trước tầm mắt của Bùi Thiên Hề.
 
Bàn tay nhỏ đang chống trên lồng ngực hắn cuộn chặt lại thành quyền, cố chống lại từng cơn đau ê ẩm vì vách động bị cự vật to lớn đẩy căng ra. Hai cánh mông tuyết kẹp chặt lại, thị huyệt bên trong hung hăng mút cắn côn thịt, quy đầu không ngừng thân mật hôn lên cái miệng nhỏ trong hoa tâm.
 
Nếu từ phía sau nhìn đến, sẽ thấy được cánh mông vểnh của nàng thiếu nữ đang được hai bàn tay thon dài ôm lấy, tựa như hai cái chén đang được người tay giữ chắt trong lòng bàn tay. Cùng với đó là nàng thiếu nữ đang gắng sức di chuyển bên trên nhưng nói đúng ra là đang được chàng thiếu niên phía dưới thao túng. Lực tay của hắn lớn hơn, tiểu huyệt non mềm kia liền ăn côn thịt sâu thêm một chút, quy đầu chống lên kẽ hở non mềm rồi ma sát, càng cọ càng chảy ra nhiều xuân thủy.
 
“Bạch bạch bạch bạch____”
 
Hai viên trứng giấu mình giữa rừng lông không ngừng đập vào bờ mông trắng tuyết của Vân Thiên Ngưng, nơi đó vốn đã trắng nõn không tỳ vết nhưng vì bị đánh với tần số cao suốt một khoảng thời gian nên cũng dần ửng đỏ, tựa như gương mặt thẹn thùng của nàng thiếu nữ.
 
“Huhuhuhu…”
 
Vân Thiên Ngưng chỉ vừa dùng sức mình di chuyển vài cái thì đã chẳng còn sức lực, tư thế này quá tốn sức, chi bằng cứ giao hết cho người dưới thân.
 
Suy nghĩ này lại rất hợp với tâm ý của người nào đó.
 

Nàng không chú ý đến ngọn lửa đang cháy rực trong đôi mắt phượng của Bùi Thiên Hề, cũng không hề hay biết thứ sắp nghênh đón mình là những động tác ‘làm’ càn rỡ đến thế nào.
 
Bàn tay to đang ôm lấy bờ mông hồng phấn dần dùng sức, ngón tay níu chặt vào thịt mông, chuyển từ thong thả đưa đẩy thành những trận đâm rút mưa rền gió dữ. Côn thịt chỉ vừa lộ ra một đoạn ngắn thì liền được tiểu huyệt non mềm nhanh chóng nuốt vào, khi lại lần nữa ra ngoài huyệt thì mị thịt đỏ bừng lại vẫn luyến tiếc quấn quít thân gậy, chờ đợi được tiếp tục lấp đầy.
 
Chứ thế lên xuống hàng trăm lần, Vân Thiên Ngưng cảm thấy mình sắp bị tư thế mới lại cùng nhịp độ đưa đẩy kịch liệt này ‘làm’ đến hồn điên phách đảo, hơi sương mù nơi đáy mắt cuối cùng cũng tụ lại thành hạt mưa, dần dần rơi xuống.
 
“Huhu… hu… không muốn… không muốn nữa…”
 
Ngay cả tiếng nức nở cũng đứt quãng, Vân Thiên Ngưng vô lực mềm mại ngã xuống trên người hắn tựa như một con rối vô hồn, mỹ lệ nằm trọn trong lòng bàn tay người múa rối. Ánh mắt nàng trống rỗng, gương mặt giàn giụa nước mắt, cuối cùng đến tiếng khóc ngâm nga cũng chẳng còn sức lực, miệng nhỏ chỉ còn có thể khe khẽ nghẹn ngào.
 
Bùi Thiên Hề bị tư thế này của nàng mê hoặc từ lâu, sau khi nhận ra thần trí của người bên trên đã hoàn toàn mê man, bụng dưới của hắn liền đẩy mạnh về phía trước, quy đầu cắm vào cửa tử cung, rồi rót toàn bộ tinh dịch đã nhẫn nhịn lâu ngày vào trong cơ thể nàng.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui