Mây đến từ nơi nào

Lồng ngực của hắn rắn chắc nhưng không quá vạm vỡ, kiểu vóc dáng này dễ dàng khiến phái nữ phải đỏ mặt, loạn nhịp khi được tận mắt trông thấy. Mỗi một múi cơ bụng đều có độ cong và đường rãnh rõ ràng, lúc Vân Thiên Ngưng chạm lên đó, cảm giác tựa như đang chạm vào một khối sắt nóng chảy, đàn hồi, ngón tay dọc theo cơ bụng đi xuống, khiến hai đường nhân ngư căng ra, che đi thứ dưới thắt lưng của hắn.
 
Vân Thiên Ngưng càn rỡ sờ soạng nửa thân trên của hắn như đang trêu đùa một tiểu quan (1), cuối cùng nàng ngẩng đầ nhỏ lên, nhớ lại lúc mình và hắn thân mật, nàng chớp mắt hạnh, mềm giọng hỏi:
 
“Thiên Hề ca ca, chàng thoải mái không?”
 
Bùi Thiên Hề cố nén lại cảm giác ngứa ran nơi lồng ngực và dòng điện bất thường chảy tán loạn trong tim, hàng mi dài che đi cơn sóng ngầm đang âm thầm dâng lên trong đáy mắt, giọng hắn mang theo ý cười:
 
“Ừm, thoải mái lắm.”
 
Giọng điệu của hắn thoáng mang theo chút ấm ức, hoàn toàn thỏa mãn được ý muốn trả thù trong lòng Vân Thiên Ngưng, bàn tay nhỏ sờ lên hai đỉnh ngực cứng rắn rồi tinh nghịch vân vê nó.
 
Sắc mặt của người dưới thân chợt thay đổi, trông như đang rất thống khổ nhưng lồng ngực lại phản bội chủ nhân, vô thức ưỡn lên, áp đỉnh ngực vào lòng bàn tay nàng.
 
Khóe môi Vân Thiên Ngưng tràn ngập ý cười, nàng ghé lại gần hắn, tựa như một nữ vương cao cao tại thượng, chậm rãi nói:
 
“Thiên Hề ca ca, chúng ta... cùng chơi một trò nhé?”
 
Bùi Thiên Hề bắt lấy bàn tay nhỏ đang ngao du, châm lửa khắp nơi của nàng, rồi dắt nó đến bên môi, âm yếm đặt lên một nụ hôn. Ánh mắt hắn tràn ngập nuông chiều như ngọn sóng ngày xuân, gần như sắp nhấn chìm cả người nàng vào đó.
 

“A Ngưng muốn chơi gì?”
 
“Hưm... chơi...”
 
Vân Thiên Ngưng nghịch ngợm hôn lên vành tai trắng như ngọc của hắn, rồi nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
 
Nghe nàng nói xong, Bùi Thiên Hề liền quay đầu sang nhìn nàng, hắn có thể thấy rõ được suy nghĩ vô cùng lớn mật đang đong đầy trong đôi mắt xinh đẹp, đáng yêu của nàng.
 
“Được.”
 
Mắt phượng khẽ chớp, tựa như đã mê đắm trong nụ cười của nàng, hắn duỗi hai tay ra, tùy ý thả lỏng cơ thể nằm trên giường.
 
“Lần đầu cô nương đến nội các của bọn ta à?” Hắn cười với nàng, nụ cười ấy khiến lòng người nở rộ.
 
Đã nhập vai rồi ư?
 
Vân Thiên Ngưng không cam chịu bị bỏ lại phía sau, nàng tiến người về trước, ngón tay nâng cằm hắn lên, ánh mắt tùy ý lướt qua khuôn mặt hắn. Đầu ngón tay bị sống mũi cao mê hoặc, không ngừng vuốt ve lên nơi đó, trông vô cùng ái muội.
 
“Tất nhiên rồi, thế nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta.”
 
“Vâng, dù cô nương muốn làm gì tại hạ cũng sẽ không từ chối.”
 
‘Tiểu quan’ tuấn tú kia cười nói, hắn thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, rồi áp nó lên lồng ngực của mình: “Cô nương không biết đó thôi, tại hạ mến mộ cô nương đã lâu, tấm thân này cũng vẫn luôn… trong sạch.”
 
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lặng lẽ dắt tay nàng xuống phía dưới, đến nơi nào đó hắn liền để nàng nhẹ nhàng nắm lấy vật đã sớm ngẩng đầu, giọng điệu chân thành:
 
“Không tin cô nương sờ thử xem?”
 
Chuyện này làm sao vừa vào sờ đã biết được!
 
Đôi má của Vân Thiên Ngưng bị hai áng mây đỏ che khuất, thầm nghĩ không thế yếu thế trước mặt hắn, nàng ho khẽ:
 
“Chuyện này bổn cô nương không cần kiểm nghiệm, bổn cô nương tin tưởng người.”
 
Mắt phượng của Bùi Thiên Hề đong đầy ý cười, hắn không cho tay nàng chạy trốn, thấp giọng nói:

 
“Chẳng lẽ cô nương chê thân phận của tại hạ?” Vẻ mặt của hắn rất tủi thân, ánh mắt liếc nhìn về sau viện:
 
“Hôm trước, tiểu thư Trầm gia muốn chuộc tại hạ, nhưng trong lòng tại hạ chỉ có mỗi mình cô nương, ta chỉ nguyện ý ở lại đây đợi người.”
 
Hắn dùng cách này để nhắc về người kia, khiến chút ghen tuông còn sót lại trong lòng mình cũng tan biến, trong lòng nàng chỉ còn lại ấm áp, nàng cúi đầu, khen thưởng hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
 
Môi vừa chạm môi, đã như củi khô lâu ngày gặp lửa. Bùi Thiên Hề không hề khách khí, dùng đầu lưỡi to tùy ý liếm lên đôi môi mềm, đỏ mọng, sau đó chui tọt vào miệng, thăm dò khắp nơi để tìm ra mật ngọt.
 
“Ưm ưm… ưm…”
 
Tiếng hít thở mềm mại, dồn dập, từng đợt thở dốc càng lúc càng nặng nề, dâm mị. Vân Thiên Ngưng vốn đang phủ trên người hắn, nhưng thoáng chốc đã bị bàn tay hắn ôm lấy đầu nhỏ, nắm lấy quyền chủ động.
 
Hắn ôm đầu nàng, hơi dùng sức trằn trọc mút liếm, Vân Thiên Ngưng bị hắn đè sang trái rồi lại sang phải nhưng môi lưỡi lại không hề có phút giây nào tách khỏi nhau.
 
Hôn xong, Thiên Hề vẫn chưa hoàn toàn rời đi, hắn dùng đầu lưỡi tỉ  mỉ phác họa hình dáng đôi môi nàng, Vân Thiên Ngưng vất vả hít thở sau một hồi ‘vui sướng’, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, hơi thở mềm đi, những sợi tóc rơi tán loạn dính lên sườn mặt trắng như ngọc, để lộ ra một vẻ đẹp xốc xếch.
 
“Không đúng.”
 
Sau khi tỉnh táo, Vân Thiên Ngưng lại đè lên ngực hắn, bĩu môi nhìn ngắm người trước mặt.
 
“Hửm?”
 
Bùi Thiên Hề xoa eo nàng, đáp lại qua loa, tầm mắt vô cùng nóng bỏng đảo qua đỉnh núi tuyết của nàng.
 

“Ngươi nói thân ngươi trong sạch, chưa từng thân mật với người khác, thế sao vừa nãy ngươi lại thành thạo như vậy?”
 
Ý cười xấu xa hiện rõ trong đôi mắt ấy, hệt như một con mèo con vênh váo, đắc ý.
 
“Hưm, tuy nói ra thì xấu hổ nhưng thật không dám giấu, quả thật tại hạ đã nhiều lần được thân mật với tiểu thư trong mộng.”
 
Hắn hóa giải mà chẳng chút hoảng loạn.
 
“Thật sao?” Vân Thiên Ngưng cúi đầu xuống, tầm mắt dừng trước đôi mắt hắn, rồi nhỏ giọng nói: “Từ chối tình ý của người khác, nhưng lại nguyện ý chỉ gặp được ta ở trong mộng thôi ư?”
 
“Ừm.” Bùi Thiên Hề gật đầu, bàn tay to chậm rãi men lên theo vòng eo của nàng, mũi chạm mũi, tóc mai quấn quýt lấy nhau:
 
“Ngoại trừ A Ngưng ra, ta không muốn gì nữa cả.”
 
(1) Tiểu quan là những nam tử dựa vào bán sắc để kiếm tiền, họ còn được gọi là kỹ nam (tương tự kỹ nữ).



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui