Người bên cạnh lặng lẽ tiến đến, ôm chặt lấy nàng vào lòng, lồng ngực ấm áp như có thể che giấu hết mọi ấm ức, khiến Vân Thiên Ngưng vừa vùi vào lòng hắn đã cảm thấy càng thêm muốn khóc.
“Thiên Hề ca ca…”
Nhà minh xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà nàng lại ở đây sống an nhàn với Thiên Hề ca ca, lúc này đây nàng bỗng cảm thấy vô cùng chán ghét chính mình.
Lúc ánh mắt Bùi Thiên Hề vừa lướt nhẹ qua lá thư kia, hắn đã biết được toàn bộ nội dung, mày kiếm cau lại, nếu giống như lời người trong thư thuật lại, sao người no vẫn chưa thấy động tĩnh?
Tiểu cô nương run lên trong lòng hắn, cùng với đó là những tiếng nức nở nghẹn ngào, tất thảy hệt như đang có một cuộn dây siết chặt lấy trái tim hắn.
“A Ngưng, nàng nghe ta nói được không?”
Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng vỗ về nàng thiếu nữ đang tự trách trong lòng mình, giọng hắn vô cùng dịu dàng, tựa như đang ôm một chiếc cốc thủy tinh mỏng manh vào lòng.
Người trong lòng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên khuôn mặt ấy là nước giàn dụa, hắn đưa tay lên gạt đi từng giọt nước mắt ấy rồi chậm rãi nói:
“A Ngưng à, đây chỉ là chuyện trong triều của thế thúc thôi, câu Đông Cung chỉ là một lời dẫn, nàng không thể tự trách chính mình được.”
“Ý… ý chàng là gì?”
“A Ngưng của ta thông minh như thế, sao cứ đến chuyện của chính mình lại không đoán ra được thế?”
Giọng hắn mang ý cười, cảm giác ngột ngạt trong lòng nàng cũng theo đó được xoa dịu đôi chút.
“Mặt trời cũng ngả về tây, trăng tròn rồi sẽ chuyển sang hao gầy, đất trời lúc rỗng lúc đầy, thăng trầm tăng giảm đổi thay theo thời, huống chi là con người?” Vòng tay đang ôm lấy eo nàng hơi dùng sức, Bùi Thiên Hề kiên nhẫn giải thích nổi nghi ngờ cho người mình yêu.
Một lời thức tỉnh cho kẻ còn đang rối ren trong mộng ảo, sức ảnh hưởng của phụ thân nàng trong triều quá lớn mạnh, khó tránh sẽ khiến người khác để tâm, lo lắng, khiến đế vương dè chừng cho nên mới muốn ra tay cân bằng lại ‘cán cân quyền lực’, dẫu không có Tiêu Trạch Tất thì đây cũng là chuyện sớm hay muộn.
Vân Thiên Ngưng nhìn đóa hoa sen đang được cơn gió nhẹ nhàng lay động, lá sen bên dưới lớn như chiếc bàn ngọc bích, cơn gió thổi qua khiến những giọt nước còn đọng trên đó lăn đi, nhưng vẫn không thể lăn ra khỏi viền mép của lá sen.
Được chim bẻ ná, được cá quên nơm, từ xưa đến nay quyền thần nào có kết cục tốt đẹp.
Đạo lý này, vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng nàng.
Trong lòng Vân Thiên Ngưng buồn rười rượi, nàng vùi đầu vào lòng hắn không nói lấy một lời, mãi một lúc lâu sau, mới rầu rĩ nói:
“A nương bảo chúng ta đến Cô Tô, có lẽ bà cũng đã đoán trước được rồi nhỉ? Còn cả Thiên Hề ca ca nữa, chàng cũng muốn nhất quyết giấu A Ngưng chuyện này đúng không?”
Nhìn dáng vẻ ban nãy của hắn, đương nhiên không phải chỉ vừa mới được điều này như nàng.
“Ta nghĩ có lẽ vì bá mẫu không muốn A Ngưng lo lắng, huống chi chuyện này còn liên quan đến nàng.” Bùi Thiên Hề xoa xoa đầu nhỏ, chậm rãi mở miệng.
“Còn phần ta… ta tự đoán rằng việc bá mẫu bảo ta và A Ngưng đến Cô Tô để nàng không biết được những biến cố xảy ra trong phủ. Tất cả vẫn là lỗi của ta, lẽ ra ta phải nói sớm với A Ngưng.”
Hóa ra là thế, ngoại trừ nàng, ai ai cũng biết tình cảnh bên trong phủ lúc này, chỉ có mỗi mình nàng là chẳng hề hay biết điều gì.
“Thiên Hề ca ca, chúng ta nhanh chóng quay về Kim Lăng đi.”
Như đã hạ quyết tâm, Vân Thiên Ngưng ngẩng đầu, trịnh trọng nói với Bùi Thiên Hề. Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, huống chi bầy sói đã rình rập quanh đây từ lâu, nguy hiểm ngập tràn, nàng không muốn sống trong sự che chở như thế này cả đời.
“Ừm, chờ những ngày nóng bức nhất qua đi, ta sẽ trở về với A Ngưng.”
Bùi Thiên Hề hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Vân Thiên Ngưng hiếm khi thấy dáng vẻ này của hắn, nàng hỏi:
“Thiên Hề ca ca muốn nói gì ư?”
Hắn có vẻ hơi do dự, nhưng rồi cuối cùng vẫn mở miệng, bàn tay ôm chặt lấy nàng, giọng điệu cũng thận trọng:
“A Ngưng, không ghen thật sao?”
“Hửm…”
Vân Thiên Ngưng nghĩ đến người nào đó vẫn còn nằm trong hậu viện, đây vốn là chốn an yên, tốt đẹp của nàng và Thiên Hề ca ca, nhưng hết lần này đến lần khác lại có kẻ không có mắt, phí hết tâm tư cố xông vào, huống hồ lúc này người nằm dưới một mái nhà kia cũng là người đang thầm mến Thiên Hề ca ca. Ban nãy vì chuyện của Thái Tử nên lửa giận tràn ngập trong lòng khiến nàng chưa kịp ghen, bấy giờ nghe hắn hỏi, lòng nàng phút chốc bỗng cảm thấy âm ỉ chua xót.
“Hừ, A Ngưng so đo với nàng ấy làm gì.”
Lời này ngập mùi ghen tuông, nồng đến độ khóe môi Bùi Thiên Hề cũng thoáng nhếch lên, mắt phượng cong lên thành hình vòng cung tuyệt đẹp. Lúc Vân Thiên Ngưng nhìn sang, hệt như những vì sao bên trong đó đang mỉm cười với nàng.
“A… Thiên Hề ca ca… chàng trêu ta!”
Hóa ra dáng vẻ do dự ban nãy chỉ là giả vờ, thật đáng ghét, sao trước kia nàng không nhận ra hắn là người có lòng dạ như thế chứ.
Bùi Thiên Hề mỉm cười, bế ngang người người nàng lên, rồi đi về hướng nội viện: “Vậy lát nữa A Ngưng phải nghiêm khắc ‘phạt’ ta nha, Thiên Hề ca ca tình nguyện… chịu mọi sự giày vò.”
Hắn đột nhiên tiến đến khiến người trong lòng không khỏi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, nàng hừ nhẹ rồi vùi đầu vào lồng ngực hắn.
Trên chiếc giường êm ái trong phòng, hai người bọn họ đã quấn lấy nhau từ lúc nào không hay.
Giày vò… trong đầu nàng chỉ còn quanh quẩn lại hai chữ này của hắn.
Làm sao để giày vò đây?
Vân Thiên Ngưng bị ép người hắn, tâm trí nàng hơi mông lung, bàn tay nhỏ trắng ngọc chống lên lồng ngực hắn, tựa như hai chiếc bánh màn thầu.
Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng nắm lấy hai móng vuốt nhỏ, mắt phượng chớp chớp, chân thành dụ dỗ nói:
“Trước kia toàn là Thiên Hề ca ca ức hiếp A Ngưng, hôm nay đổi lại A Ngưng ức hiếp ta nhé?”
Nói xong, hắn liến dắt bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi cởi lớp ngoại bào của mình ra, xúc cảm ấm áp xuyên qua lớp trung y hơi mỏng lộ rõ dưới tay nàng. Khuôn mặt nhỏ của Vân Thiên Ngưng càng đỏ thêm, nhưng nàng vẫn không muốn nhận thua, một tay cởi trung y trên người hắn xuống, để lộ ra toàn bộ nửa người trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...