Mây đến từ nơi nào

“Sau đó, lúc ta đi ngang qua người hắn, liền cảm thấy hơi thở của hắn không đúng lắm.”
 
Có lẽ vì trực giác của hắn vốn đã nhạy bén, thế nên lúc đi lướt qua người đó, hắn đã cảm thấy người kia không phải thị vệ tầm thường. Khí chất của hắn ta lạnh lùng, không màng đến sinh tử, trông khá giống cấm vệ ở trong cung.
 
Kết hợp cùng với nhiều tin tức mấy ngày nay hạ nhân truyền đến, hắn liền có thể nhanh chóng đoán được người đứng phía là ai.
 
Điệu hổ ly sơn!
 
Trong giây phút hiểu rõ hết thảy những điều đó, cảm giác sợ hãi xa lạ bỗng dâng lên trong tâm trí hắn, khi hắn xoa người muốn đi, thì người phía sau đã rút binh khí ra.
 
“Thiên Hề ca ca…”
 
Hắn kể nhẹ nhàng, nhưng lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm nàng đều hiểu rõ. Trong thời khắc hắn phá cửa xông vào, vết thương trên mặt bất ngờ lộ ra trước mắt nàng, gương mặt tuấn tú nhuốm máu, vẻ mặt giận dữ, hiển nhiên là dáng vẻ của người đã quay về sau một hồi sinh tử, khiến nổi sợ trong nàng cũng vô thức được xua tan.
 
Dòng nước ấm áp trào dâng trong tim, cảm giác đau nhức trên cơ thể dường như cũng được nhẹ nhàng che lấp, Vân Thiên Ngưng vươn bàn tay nhỏ bé ra ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
 
“May mà có chàng.”
 

Tiểu cô nương đau lòng nằm trong lòng hắn, mãi một lúc sau, mới nhẹ giọng nói.
 
Nếu không có hắn, thì giờ đây nàng đã sớm trầm luân giữa biển lửa, chứ nào được nằm trong lòng hắn nũng nịu như lúc này. Thiên Hề ca ca của nàng, là người được nàng đặt vào nơi mềm mại, quan trọng nhất trong tim.
 
“Do ta không tốt, nếu ta cẩn thận hơn, thì A Ngưng đã không gặp chuyện nguy hiểm như thế.”
 
Bùi Thiên Hề khựng lại, trong lòng thầm nghĩ lần này không thành công, người nọ nhất định sẽ không từ bỏ ý định. Bàn tay to của hắn xoa lên mái tóc đen của nàng, thấp giọng nói: “Có lẽ mấy ngày tới A Ngưng sẽ càng thêm ấm ức, nàng ngoan ngoãn ở trong phủ cùng Thiên Hề ca ca nhé?”
 
Những ngày gần đây trong thành Cô Tô chẳng mấy yên ổn, gần như chỉ cách một đường sông là có thể thấy ngay một tên cẩm vệ mặc thường phục, trong lòng Tiêu Trạch Tất đang nghĩ gì, hắn đều biết rõ.
 
“Ừm, A Ngưng nghe lời Thiên Hề ca ca.”
 
Vân Thiên Ngưng gật đầu, nhớ đến tình trạng cơ thể mình lúc này, dẫu nàng được ra khỏi cửa cũng khó lòng mà bước đi được.
 
“Ngoan, nàng muốn ăn gì, để ta phái hạ nhân đi mua, còn gánh hát hôm trước chúng ta xem ở Lê viên, thấy dường như A Ngưng khá hứng thú, nên ta đã mời họ về phủ biểu diễn, A Ngưng có thích không?”
 
Vân Thiên Ngưng ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của người phía trên, trái tim nàng như được ngâm trong hũ mật ấm áp, ngọt lịm, chỉ cần hít một hơi thì sẽ tức khắc vỡ òa trong sự dịu dàng của hắn.
 
Thiên Hề ca ca lúc nào cũng cẩn thận, chu đáo như thế, được hắn ngày đêm chiều chuộng thế này, nếu phải rời xa hắn, nàng thật sự không biết phải sao.
 
“Ừm, thích.”
 
Bùi Thiên Hề nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, yêu kiều của nàng, khóe môi hắn cong cong. Có vài sợi tóc rũ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, cọ cọ khiến nàng không khỏi ngứa ngáy.
 
Đầu ngón tay của hắn vén những sợi tóc đen nhánh ấy lên, tiểu mỹ nhân yếu ớt, giận dỗi liếc nhìn hắn.
 
Rốt cuộc, hắn cũng không kìm được niềm vui sướng trong lòng mình, khéo bàn tay nàng đến trước ngực, hắn thấp giọng thì thầm bên tai nàng, tựa như đang tuyên bố, cũng như đang tự nói với chính mình:
 
“A Ngưng, cuối cùng nàng cũng là của ta rồi.”
 

Giấc mơ bất ngờ biến thành hiện thực khiến hắn hơi khó tin, ôm người mình thương vào lòng, xác nhận lại nhiều lần, mới có thể lấp đầy được khoảng trống suốt mấy năm qua trong trái tim hắn.
 
Người trong lòng run lên vì xấu hổ, như đóa hải đường đang e ấp đợi gió xuân. Gáy ngọc gần sát vẫn còn hằn lên những dấu hôn loạn của hắn, Bùi Thiên Hề cười khẽ, thuận thế đè thân thể mềm mại của nàng xuống, rồi hôn lên những vệt đỏ kia.
 
Gió đêm ngày hè thổi qua góc viện, thổi bay cả vạt áo của hai người đang quấn quýt trên giường. Tay áo đan nhau, phất trái bay phải, khó lòng ly biệt.
 
_______
 
Bên trong Vãn Phong Các, Thẩm Thư nhìn nam nhân ngồi đối diện, trầm mặc một hồi lâu. Khí tức của nam nhân kia quá mạnh, tựa như mưa rền gió dữ, mang theo non nước, trời sinh cao ngạo, thấy hắn, nàng mới biết được bốn chữ ‘dòng dõi hoàng tộc’ có ý nghĩa chân chính ra sao.
 
Nàng siết chặt chiếc khăn thêu trong tay, lấy hết dũng khí, mở miệng thăm dò:
 
“Điện Hạ… muốn hợp tác với tiểu nữa sao?”
 
“Chưa nói đến hợp tác, ta chỉ muốn nhờ Trầm tiểu thư giúp một chuyện. Gần đây, phụ thân người ở trong triều không mấy an phận, ngay cả khoản tiền giúp đỡ thiên tai cũng mưu toan muốn ‘chấm mút’. Bổn điện đang muốn đề điểm đến chuyện đó, nào ngờ lại gặp Thẩm tiểu thư ở đây…”
 
Hắn dừng mốt lát, không nói thêm gì nữa, nếu là người thông minh, thì sẽ có thể hiểu rõ những lời hắn muốn nói.
 
Lòng bàn tay của Thẩm Thư run lên, nước trà trong chén suýt nữa là vãi ra ngoài. Chuyện này phụ thân nàng làm vô cùng bí mật, làm sao Đông Cung biết được chứ? Nàng cố nhịn lại cảm xúc sợ hãi nơi lồng ngực, để giọng nói mình không phải run lên, siết lấy chén trà bạch ngọc trong tay, nàng kinh sợ nói:
 
“Là tiểu nữ phạm thượng, xin Điện hạ thứ tội!”
 

Nàng ngẩng đầu lên, lo lắng bất an, lén nhìn Tiêu Trạch Tất một thoáng, liền bị khí thế bức người của hắn ép đến nổi không dám nhìn tiếp nữa.
 
“Điện hạ yên tâm, chuyện tiểu nữ đã hứa với người, tiểu nữ sẽ làm được!”
 
“Được, nếu đã thế thì chuyện của phụ thân, Trầm tiểu thư cũng không cần phải lo nữa.”
 
Khóe môi Tiêu Trạch Tất ẩn chứa ý cười, nhưng đáy mắt hắn lại không chứa đựng một niềm vui nào cả. Môi mỏng hết đóng lại mở, nói ra những lời mê hoặc lòng người”
 
“Cũng chúc cho Thẩm tiểu thư sớm ngày được như ý.”
 
Lời muốn nói cũng đã nói xong, hắn không muốn ở lâu thêm nữa, liền đứng lên, phất tay áo rời đi, chỉ để lại một Thẩm Thư vẫn đang sợ hãi đến run rẩy.
 
Nàng ngồi bên bàn một hồi lâu, đến khi nước trà đã thấm lạnh, nàng mới thoáng cử động, nhìn nơi ở của kép hát Lê viên trong lòng bàn tay, rồi siết chặt nắm tay lại.
 
Như đã hạ quyết tâm, nàng uống cạn sạch phần nước trà vẫn còn thừa lại trong chén, rồi xoay người rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui