Vân Thiên Ngưng ngơ ngác ngẩng đầu, vẫn chưa thể tiêu hóa được ý hắn vừa nói, đợi đến lúc nàng phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bị hai áng mây đỏ che khuất, thẹn thùng và xấu hổ hòa vào nhau, trông xinh đẹp không gì sánh nổi.
“Thích… thích…”
Nụ hôn của hắn chậm rãi rơi xuống cùng câu hỏi kia, khiến câu trả lời của nàng cũng theo đó đứt quãng, chẳng khác nào một chuỗi ngọc đứt, từng tiếng ngọc rơi xuống chuẩn xác đập vào trái tim hắn.
Ngọn lửa kia càng bùng lên mãnh liệt, hoàn toàn nuốt chửng ý trí của chàng thiếu niên.
Đưa hắn và nàng đến bữa thịnh yếu háu ăn của dục vọng.
Bùi Thiên Hề khẽ thở hắt ra, eo và bùng càng lúc càng di chuyển kịch liệt, từ thương tiếc, thương yêu hóa thành phóng túng và độc đoán, như cơn cuồng phong xối xả ra vào nơi tiểu huyệt mềm yếu, đáng thương của nàng.
“Bạch bạch___ bạch bạch___bạch bạch___”
Tiếng va chạm không ngừng vang lên bên tai, hai túi trứng của hắn vô cùng đẹp đẽ, mượt mà căng bóng, màu sẫm phấn tựa như hai quả chín đang mập mờ đung đưa trên cành, không ngừng va chạm vào giữa cặp đùi non mềm đang tách ra của nàng.
“Huhu… ưm ưm ưm!”
Bỗng nhiên nàng bất ngờ khóc rên dồn dập, thân thể mềm mại run rẩy, mắt hạnh ngấn lệ, miệng há to nhưng lại không nói được một lời nào rõ ràng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ hỗn loạn.
Hắn quá lớn, quá nhanh, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã mạnh mẽ chen vào, đợi đến khi nàng đã quen cảm giác côn thịt nằm trong cơ thể, hắn mới chậm rãi rút ra để nàng nghĩ ngơi một thoáng, sau đó côn thịt ngạo nghễ lại chuẩn bị tiến công, bẻ đôi môi tiểu huyệt phấn hồng ra rồi oai dũng đi vào.
Tiểu huyệt non mềm không ngừng bị côn thịt cứng rắn ma sát, run rẩy ôm lẫy mỗi một tất trên côn thịt, tựa như trăm ngàn cái miệng nhỏ đáng thương đang ngoan ngoãn mút lấy hắn. Bùi Thiên Hề vô cùng thoải mái, không kìm được ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú lên, mắt phượng khẽ khép lại, tư thái phong lưu, say đắm tựa như đang thỏa thích du ngoạn trên chín tầng mây.
Nơi mềm mại này quá mê hồn, hắn không nhịn được hừ nhẹ vài tiếng, yết hầu khẽ động, những hạt mồ hôi dọc theo cơ thể cường tráng của hắn chảy xuống nơi hai người đang hợp lại với nhau, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng dâm thủy dầm dề, rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa.
“Nàng mềm quá, đẹp quá…”
Bùi Thiên Hề thì thầm nói, cơn động tình thôi thúc hắn cúi xuống ngậm lấy hai bên đỉnh ngực của nàng. Hai hạt tiểu anh đào được hắn tỉ mỉ nhấp nháp, nhưng động tác đâm vào rút ra bên dưới cũng không vì thế mà dừng lại.
“Trước nay, ta cứ nghĩ con thỏ nhỏ của nàng là mềm mại nhất, nhưng hôm nay ta mới biết nơi mềm mại nhất nằm ở đâu.”
Lúc hắn nói, thắt lưng săn chắc hơi dùng sức đâm sâu, khiến quy đầu đụng vào một khối thịt trên vách động, nháy mắt đã khiến người dưới thân rên rỉ không ngừng.
Đây là nơi mẫn cảm hắn vừa phát hiện trong lúc ‘làm’ nàng, chỉ cần quy đầu chạm nhẹ vào khối thịt này, toàn thân A Ngưng sẽ ửng đỏ cả lên, hoa huyệt co rút rất nhanh, thậm chí dâm thủy ở bên trong cũng chảy ra nhiều hơn.
“Huhu… a a a… không… không muốn… a a…”
Hắn như vừa bật trúng công tắc dục vọng nào đó, khiến nước ở nơi giao hợp càng chảy ra nhiều thêm, hương vị ngọt lịm tỏa ra khắp phòng, khóe mắt chân mày của chàng thiếu niên cũng theo đó ngập tràn xuân sắc.
“Không muốn thật sao?”
Bụng dưới của Bùi Thiên Hề thắt lại, hắn không kìm được lại đâm vào nơi kia thêm mấy cái, đến lúc như ý nghe được tiếng rên thỏa mãn của A Ngưng hắn mới chịu dừng lại. Bài tay to nhéo lên cánh hoa môi bên trên viên thịt nhỏ rồi dịch đến gần nàng, giọng mang đầy ý cười, nói:
“Muốn nghe nàng nói lời thật lòng ấy.”
“Huhu… xấu xa… muốn…”
So với cảm giác khó chịu, trống rỗng, nàng thà chọn cảm giác khoái cảm như dòng điện này, nhưng Thiên Hề ca ca thật xấu xa, sao lại để nàng nói ra những lời đáng xấu hổ này?
Vân Thiên Ngưng giận dỗi nhìn người đang không ngừng đưa đẩy trên người mình, nàng cũng không hề phát hiện mình đang bĩu môi mọng, vô cùng giống với dáng vẻ nũng nịu với hắn ngày thường, cực kỳ đáng yêu.
Tiểu yêu tinh đáng yêu như vậy, sao có thể không ‘làm’ nàng được chứ?
Bùi Thiên Hề nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, rồi đặt nó lên bụng dưới của mình để nàng cảm nhận được hình dáng của cây côn thịt dưới thân mình. Cách một lớp da thịt mỏng manh, Vân Thiên Ngưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ vô cùng nóng bỏng của món hung khí to lớn kia, cũng càng cảm nhận được cảm giác hắn chiếm hữu mình.
“Bạch bạch bạch bạch _____”
Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, Bùi Thiên Hề cắm càng thêm sâu, cuối cùng hoàn toàn cắm cả cây vào trong. Quy đầu nóng rực chạm đến hoa tâm, còn chưa hề chào hỏi, đã đâm thẳng đến chiếc miệng nhỏ bên trong cùng.
Đó là cửa tử cung, nơi A Ngưng sẽ sinh ra những đứa con cho hắn!
Quy đầu của hắn được bọc chặt gấp mấy lần, khiến da đầu hắn cũng tê dại theo. Lửa dục từ sống lưng trào lên, xông thẳng lên đỉnh đầu, cắn nuốt toàn bộ lý trí của hắn.
Tất cả những sự thay đổi này như ánh điện và đá lửa, Bùi Thiên Hề chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi lại tiếp tục động tác với đôi mắt phượng đã đỏ bừng, chẳng khác nào một loài dã thú khát máu. Bàn tay to tuấn mỹ lật lại, tách cặp đùi nàng thiếu nữ ra tạo thành tư thế vô cùng dâm mĩ, hai bàn tay đè chặt đôi chân thanh tú xuống, để hoa huyệt đang thừa của nàng lộ rõ ra trước mắt hắn.
Bùi Thiên Hề cúi đầu nhìn, nơi hoa huyệt đỏ bừng kia bị cắm đến nổi mở to, huyệt động mềm mại đáng thương ngậm lấy côn thịt của hắn, chỉ còn chừa lại mỗi mình hai túi trứng bên ngoài. Như còn chưa biết đủ, hắn còn cố tình dán chặt vào giữa hai chân nàng, khiến cặp đùi trắng nõn của nàng đỏ bừng lên vì độ nóng.
“Ta muốn cắm sâu hơn nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...