Bùi Thiên Hề nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng khép mở nói ra những lời khiến hắn lập tức điên cuồng, dù biết vì dược tính nên nàng mới nói thế, nhưng hắn vẫn không nén được niềm vui sướng đang dâng trào trong tim.
Hắn cố kìm chế dục vọng, ghé đến sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi môi gần như sắp chạm vào nhau, giọng nói âm u đến đáng sợ:
“A Ngưng, không hối hận chứ?”
Lửa dục đã lan sâu vào lòng, lúc này Vân Thiên Ngưng chẳng còn bận tâm đến ý tứ sâu xa trong câu hỏi của hắn nữa. Mờ mịt hiểu được đại khái, trong lòng vừa háo hức vừa khát khao, đầu nhỏ của nàng cọ lên ngực hắn, tỏ bày những suy nghĩ trong lòng:
“Thiên Hề ca ca… hưm… A Ngưng… không hối hận đâu.” Nàng nói đứt quãng nhưng hắn vẫn hiểu.
Ngọn lửa bạc nở rộ trong tim, ngàn sao sáng lấp lánh trong mắt nàng, Bùi Thiên Hề ôm tiểu mỹ nhân vào lòng, thấp giọng nói:
“A Ngưng, ta cũng vậy.”
“Hưm… vậy cho A Ngưng…” Dường như niềm vui đã dâng lên gấp bội.
Nàng tách hai chân ra, ngồi trong lòng hắn, đôi chân mềm mại không ngừng cọ xát lên côn thịt cứng rắn đang gắng gượng của hắn. Độ ấm trong cơ thể đánh thức dòng xuân thủy trong cơ thể nàng, chẳng mấy chốc dâm thủy đã tràn ra, thấm ướt tiết khố của nàng.
“A Ngưng… ưm…”
Nàng ướt rất nhanh, quy đầu đỏ thẫm nhạy bén phát hiện những thay đổi của nàng, xuân thủy xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, xối ướt lên quy đầu của hắn. Khẽ hoa run rẩy mềm mại vô cùng, âm thầm mời hắn đến khám phá.
“Huhu… Thiên Hề ca ca… nó… hưm… A Ngưng khó chịu quá…”
Sau khi chạm vào dương thịt của hắn, ngọn lửa đã lan đến tứ chi dường như cũng có ý thức, tất thảy đều tập trung vào một chỗ, lao nhanh đến nơi tư mật, lực đạo càng lúc càng kịch liệt hơn. Cảm giác vô cùng trống rỗng quét qua người nàng, cái nóng nhớp nháp lan ra khắp cơ thể, Vân Thiên Ngưng ôm vị công tử tuấn tú quen thuộc trước mắt, như thể đang ôm một khối ngọc mát lạnh vào lòng.
Hắn thật thoải mái, thật mát lạnh, thật nhẹ nhàng, khoan khoái, ngọn lửa cuồn cuộn kia thì thầm với nàng, chỉ có hắn mới có thể cứu được nàng, chỉ có hắn mới có thể kéo nàng từ vực sâu vạn trượng trở lại nhân gian.
Nhưng nàng lại không biết phải làm sao, chỉ đành cọ loạn không ngừng trên người hắn, tựa như một con mèo nũng nịu, đang xoa đôi chân trắng muốt khắp nơi, xoa lên một ngọn lửa dục cháy bất tận.
“A Ngưng… đừng nghịch… ưm… ngoan nào…”
Hôm nay hắn nhất định phải ăn nàng, nhưng có lẽ không thể nào nuốt trọn.
Bùi Thiên Hề ôm lấy tiểu cô nương đang chật vật tìm cách giải khuây vào lòng, bàn tay to nhẹ nhàng nâng gáy nàng lên, vừa mút vừa hôn cánh môi đỏ mọng.
“Hưm…”
Đầu lưỡi to của hắn lưu luyến trên cánh môi ấy một hồi, chậm rãi liếm mút như báu vật, không hề bỏ qua một tất nào, từ khóe môi xinh xắn, môi châu đáng yêu, đến thịt môi căng mọng, tất cả đều bị hắn cắn mút. Sau đó hắn tách răng nàng ra, tìm kiếm nửa vòng trong khoang miệng, cuối cùng ngậm mạnh lấy đầu lưỡi của nàng, lưu luyến liếm mút. Lúc nhanh lúc chậm, dùng kiểu hôn ngày thường nàng thích nhất để ‘yêu thương’ nàng, từng chút từng chút một, nuốt chửng những xúc cảm mềm mại nàng mang đến.
Sợi lửa tình dường như đã bị nụ hôn triền miên này xoa dịu đi đôi chút, môi lưỡi quấn quýt, Vân Thiên Ngưng bị hắn hôn đến mơ màng, bàn tay nhỏ vô thúc ôm lấy hắn. Ngón tay trắng nõn khảm trên lưng hắn, yêu kiều tự kéo mình vào vòng tay hắn.
“Ưm… ưm ưm…”
Nàng chủ động thế này, khiến Bùi Thiên Hề không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa lo, nhưng nhớ đến lý do nàng chủ động, nổi giận dữ trong lòng hắn lại dâng trào, hóa thành sức mạnh tàn phá trên môi, hết lần này đến lần khác tàn phá đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nụ hôn này cuối cùng cũng kết thúc, hắn cúi xuống ngắm mỹ nhân bị mình hôn đến nổi đỏ mặt thở gấp. Bùi Thiên Hề tựa trán mình vào trán nàng, ngắm nhìn hơi sương trong đôi mắt ấy, rồi tự cười, hôn lên gò má trắng nõn, ửng đỏ của nàng, nhẹ giọng nói:
“A Ngưng, nàng chỉ có thể là của ta thôi.”
“Hưm… Thiên Hề ca ca… đừng buông A Ngưng ra…”
Chớt cánh môi hắn rời đi, dục vọng vừa thoáng phai giờ đây lại nhen nhóm trong cơ thể, Vân Thiên Ngưng vô thức muốn tìm đến hắn.
“Được, A Ngưng đừng sợ, ta ôm chặt lắm.”
Vòng tay hắn vô cùng thoải mái, bàn tay to ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, dán chặt vào lồng ngực của hắn không chút tách rời, ở khoảng cách này nàng có thể nghe rõ từng nhịp đập nơi trái tim hắn.
“Để ta cởi xiêm y cho A Ngưng trước nhé?”
Bùi Thiên Hề ôm tiểu mỹ nhân vào lòng rồi dịu dàng dỗ dành, gương mặt tuấn tú cúi xuống, hôn nhẹ như an ủi lên cánh môi ánh lên vệt nước của nàng. Bên kia, hắn lặng lẽ cởi xiêm y nàng ra, xiêm y Yên La mềm mại dần rơi xuống đất, để lộ ra tấm lưng trần trắng mịn của nàng thiếu nữ.
Đôi tay lớn của hắn thoải mái ngao du trên tấm lưng nàng, làn da nàng nóng rực, khiến bàn tay hắn chạm vào cũng nóng theo. Lửa dục bị nàng khiêu khích càng bùng lên mạnh mẽ, khiến hắn không còn cách nào khống chế lực tay của mình nữa.
“Ưm… a…”
Lực đạo vuốt ve trên lưng dường như lại càng tăng thêm, người nào đó tựa như đang lấy tay mình làm bút, lấy tấm lưng trần của nàng làm tranh, không ngừng tô vẽ lên đó, dạo chơi khắp nơi, động tác vô cùng dâm mỹ.
Đầu ngón tay hắn lướt qua sợi xích vàng tinh tế trên lưng nàng, nháy mắt, tiết y bao lấy ngực mềm dần dần trượt xuống, hai đóa thù du mọc giữa tuyết trắng hiện ra, đợi người ta đến hái.
“A!”
Thiếu nữ yêu kiều ngâm lên một tiếng, vừa kiều mỹ vừa mãn nguyện, thân thể mềm mại cong lên, hai viên tuyết ngọc cũng theo đó dâng vào tay người hái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...