Mây đến từ nơi nào

“Thiên Hề… ca ca…”
 
Nàng biết, hắn nhất định sẽ đến mà. Vân Thiên Ngưng rưng rưng nước mắt, ra sức gọi tên hắn, nhưng rồi nàng lại nhận ra giọng nói mình khàn đi lạ thường, nghe vô cùng quyến rũ.
 
Lửa dục trong cơ thể cháy bừng bừng, lúc này nàng hệt như cánh bướm đang bay dập dờn trong biển lửa, mỏng manh, yếu ớt, dần bị ngọn lửa cháy mãnh liệt kia nuốt chửng.
 
“Ngươi vừa làm gì nàng!”
 
Thấy dáng vẻ này của nàng, Bùi Thiên Hề vô cùng tức giận, những mũi tên bắn lén lao ra khỏi tay áo hắn, đồng loạt bắn về phía kẻ chủ mưu.
 
Những mũi tên này hình như không hề tầm thường, lòng Tiêu Trạch Tất khẽ run lên, vội tránh người sang một bên. Nhưng rồi hắn vẫn bị Bùi Thiên Hề làm bối bời, trong nháy máy, hắn đã vô thức bị ép đến bên cửa sổ.
 
Hắn đứng lên, những sợi tóc xõa xuống khiến hắn trông hơi u ám, nhưng giọng nói lại mang ý cười:
 
“Không hổ là nhi tử của Bùi tướng quân, vẫn có thể sống sót dưới lưỡi kiếm Sương Hàn. Nhưng hôm nay, ngươi nhất định không thể đưa nàng đi được đâu.”
 
Dứt lời, ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân chỉnh tề, có trật tự, nghe âm thanh này, hẳn đây là cấm quân theo sau bảo vệ Thái Tử. Số lượng người quá đông đảo, nhưng hắn và A Ngưng lại chỉ có hai người, nếu muốn thoát ra ngoài thì phải tận dụng thời khắc này.
 

Ánh mắt Bùi Thiên Hề trầm xuống, hắn tấn công nhanh hơn, ánh sáng sắc lạnh trong tay áo lóe lên, ánh bạc như sấm sét trong mưa khiến Tiêu Trach Tất không có cách nào lại gần được.Tiêu Trạch Tất không ngờ Bùi Thiên Hề còn có hậu chiêu này, và hắn cũng lo rằng cây kim bạc kia có độc, nên liền vội vàng lùi ra sau.
 
 Thừa dịp hắn ta còn chưa lo xong thân mình, Bùi Thiên Hề bước đến mấy bước kéo Vân Thiên Ngưng về phía mình, rồi ôm nàng vào lòng.
 
Vóc dáng của hắn nhanh nhẹn, dù vết thương nhuốm máu nhưng vẫn không làm thuyên giảm đi tốc độ của hắn. Hắn ôm Vân Thiên Ngưng rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, ở đây tai mắt của Thái Tử rất phức tạp, không thích hợp ở lại lâu, Bùi Thiên Hề nhấp nhẹ bàn chân vài cái, rồi ôm người trong lòng bay về phủ.
 
“A Ngưng…”
 
Vừa  rồi không cảm nhận được, đến lúc này hắn mới nhận ra cả người nàng sao lại nóng ran đến vậy?
 
Trái tim hắn như bị rắn độc cắn xé, mồ hôi lạnh rơi nhễ nhại, nếu hắn không kịp thời phát hiện ra hạ nhân kia có vấn đề, không kịp thời quay về đấy, thì A Ngưng sẽ còn bị hắn ta làm nhục đến thế nào nữa?
 
“Hưm… Thiên Hề ca ca… ta nóng quá… khó chịu quá…” Giọng nói của nàng mềm nhũn đến đáng sợ, còn mang theo đầy sự uất ức. Lồng ngực Bùi Thiên Hề quặn đau, càng ôm chặt lấy nàng hơn nữa.
 
Hắn ôm lấy thân thể nóng bừng của Vân Thiên Ngưng vào lòng, cái ôm ấy vẫn ấm áp như bao ngày, nhưng lại khiến dục vọng trong nàng càng tăng mạnh thêm.
 
Mắt hạnh mờ mịt hơi sương, nàng không kiềm được cứ thế cọ sát trên người hắn.
 
“A Ngưng, không sao, không sao đâu, tin ta đi.”
 
Hắn cố nén sát ý đang điên cuồng dâng lên, hai tay khẽ run, ôm chặt nàng vào lồng ngực.
 
“Ôm chặt lấy ta, sẽ sớm ổn thôi mà.”
 
Ý thức của Vân Thiên Ngưng bị tình dược đốt cháy, trong mịt mờ nàng nghe được một giọng nói kiên định trong trẻo, mượn chút lý trí còn sót lại, bàn tay nhỏ bé kia cố gắng ôm lấy bả vai hắn.
 
Gương mặt tuấn tú của hắn tiến gần trong gang tấc, như vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, thật đẹp và cũng thật mê người. Nhất là đối với nàng bây giờ, đó là liều thuốc dẫn tốt nhất.
 
Vân Thiên Ngưng ôm chặt lấy cổ hắn, nghiêm túc quan sát một hồi, sau đó, nàng nặng nề hôn lên đôi môi hắn.
 
“Ưm ưm…”

 
Thân thể nàng đang ôm lấy dường như thoáng run lên một chút rồi bình tĩnh trở lại, trong lòng Bùi Thiên Hề đại loạn, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống. Hắn cúi đầu, để mặc cho nàng hôn, đồng thời cũng nhịn lại xúc cảm mềm mại đang truyền đến bên môi mình, tập trung, tĩnh tâm, nhanh chóng lao nhanh vào trong phủ.
 
“Ưm… Thiên Hề ca ca… há miệng ra…”
 
Vân Thiên Ngưng chủ động hôn hắn một hồi, thì phát giác hàm răng từ trước đến nay luôn nuông chìu nàng hôm nay lại đóng chặt, không mấy can tâm tình nguyện như mọi khi. Đầu lưỡi hồng hồng liếm lên khóe môi hắn, học theo động tác lúc hắn hôn nàng, rồi thấp giọng nỉ non.
 
“A Ngưng, nhịn thêm một lát nữa thôi, sắp đến rồi.”
 
Đôi mắt thoáng liếc thấy hàng ngói xanh và những bức tường đỏ bên ngoài phủ, Bùi Thiên Hề thậm chí không bước vào cửa, mà trực tiếp ôm nàng bay thẳng đến phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường mỹ nhân.
 
“Huhu… ưm ưm…”
 
Vân Thiên Ngưng đang định nói chuyện, thì đầu lưỡi nóng bỏng, mãnh liệt đã đột nhiên ập đến.
 
Bùi Thiên Hề vừa bị nàng trêu chọc một hồi, thế nên lúc này lửa dục trong hắn thậm chí còn cháy mạnh hơn cả nàng. Môi mỏng bắt lấy cái miệng nhỏ ban nãy dẫn dụ mình, tùy ý hôn cuồng nhiệt,
 
Vân Thiên Ngưng ngậm lấy bờ môi lạnh như ngọc của hắn, ngọn lửa trong lòng dường như cũng lắng đi đôi chút. Nàng vui mừng hơn, cái đầu nhỏ háo hức hướng về phía trước, hôn sâu cùng hắn.
 
“Chậc chậc chậc…. ưm…. Ưm ưm…”
 
Bọn họ đổi hết mấy tư thế vẫn không thấy đủ, Vân Thiên Ngưng cắn một cái lên cằm hắn, nhẹ nhàng liếm lấy chiếc cằm nhọn tinh xảo, tựa như một chú mèo con đang uống nước, uống từng chút, từng chút một.
 

Bùi Thiên Hề hừ nhẹ một tiếng, bàn tay đặt sau lưng tùy ý ngao du, động tác ngày càng càn rỡ.
 
Côn thịt bên dưới cẩm bào nhanh chóng giương cao, dựng lên thẳng đứng hướng đến giữa hai chân nàng, độ nóng từ nơi ấy gần như cũng muốn hòa lẫn vào nhiệt độ cơ thể nàng.
 
Nhưng khác với mọi ngày, Vân Thiên Ngưng lại không hề cảm thấy sợ hãi hay xấu hổ, ý thức trong thân thể nhắc nhở với nàng rằng, thứ này sẽ giải cứu nàng thoát khỏi biển lửa, nàng muốn hắn sẽ dùng nó tiến sâu vào thân thể mình.
 
“Ưm…” 
 
Nàng nỉ non, yếu ớt dụi người vào cây gậy thịt thẳng đứng kia, đôi mắt hạnh mơ màng như muốn được chiếm giữ, trông vô cùng trêu người, nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi tuấn tú của hắn, nàng thấp giọng nói:
 
“Thiên Hề ca ca, A Ngưng muốn nó.”
 
Gương mặt tuấn tú của hắn ở gần trong gang tất, lúc nghe thấy tiếng thì thầm của nàng, sắc đỏ trong đôi mắt phượng ấy dường như còn đậm và sâu hơn cả nàng.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui