Như cánh hoa rơi trên mặt hồ ngày xuân, nhẹ nhàng, thanh tao, khẽ thoáng qua rồi biến mất.
Đến lúc Vân Thiên Ngưng kịp phản ứng lại, thì người kia đã buông nàng ra, trong đôi mắt phượng vẫn khóa chặt lấy nụ cười yêu kiều của nàng. Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua bức mành trúc nhẹ chiếu vào, phủ lên người hắn một tầng kim quang, tựa như một vị thần vừa giáng thế để cứu lấy nàng thiếu nữ cô đơn.
“Xoạc___ xoạc____”
Dường như có tiếng mở sách đang truyền đến, Vân Thiên Ngưng giật mình sợ người khác nhìn thấy, nhưng bỗng nhiên trước mắt tối sầm, một thứ ấm áp, mang theo mùi hương nồng đậm bao phủ lấy nàng, sau đó đôi môi đỏ mỏng của nàng lại được hắn hôn lấy.
Bùi Thiên Hề một tay che mắt nàng lại, tay kia dựa trên giá sách. Ống tay áo rộng lớn che đi nửa người trên đang triền miên của bọn họ, đồng thời cũng hoàn toàn che kín tiểu cô nương bé nhỏ trong vòng tay hắn.
“Ưm ưm... hưm…”
Hắn không không quá vội vàng, mà tựa như đang trêu đùa nàng, lúc tiến lúc lùi, đợi đến khi Vân Thiên Ngưng đã quen với đôi môi mỏng của hắn, hắn lại lặng lẽ lẽ rời khỏi miệng thơm, chỉ còn để lại đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy cánh môi nàng.
“Thiên Hề… ca ca… hưm…”
Cách lấy lùi làm tiến này của hắn, khiến tiểu cô nương nhanh chóng chủ động. Đầu lưỡi nhỏ lộ ra khỏi môi, muốn tìm đến lưỡi hắn, nàng bắt chước cách hôn của hắn, khẽ liếm một vòng quanh môi mỏng. Vì không nhìn thấy gì thế nên đầu lưỡi không ngừng chạm vào hàm răng của hắn, chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang thèm uống nước.
Bùi Thiên Hề cười khẽ, mạnh mẽ kéo chiếc lưỡi nhỏ non mềm đang tự giao mình đến cửa kia vào miệng, vừa mút vừa hút, rất nhanh đã khiến chất lỏng trong suốt trong miệng hai người theo cằm chảy dọc xuống.
“Ưm… chậc chậc… ưm hưm…”
Những âm thanh mờ hồ không ngừng vang lên, tiếng thở dốc không chút sức lực của nữ tử bị hơi thể nặng nề của nam tử che giấu. cuối cùng hoàn toàn bị nuốt chửng, chỉ còn sót lại những hơi thở dốc của hai người.
“A Ngưng, ôm ta.”
Khẽ cắn lên môi dưới của nàng, Bùi Thiên Hề nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đặt nó lên cổ mình rồi tiếp tục hôn sâu.
Nụ hôn của hắn lan dần từ môi xuống cổ rồi cuối cùng dừng lại trước ngực nàng. Gương mặt tuấn tú vùi vào bên trong xiêm áo hồng phấn, rồi cách vạt áo ngậm lấy đỉnh ngực của nàng.
“Hưm_____”
Bùi Thiên Hề chỉ khẽ liếm lên đó mấy lần, rồi liền buông nàng ra, ôm nàng thiếu nữ đang thẹn thùng vào lòng, giọng nói hơi trầm xuống:
“Ta rất muốn nhanh chóng thành thân với A Ngưng.” Một lúc sau, hắn tự cười cho sự nóng lòng của mình, đặt lên đỉnh đầu nàng một cái hôn, hắn thấp giọng nói tiếp:
“Xin lỗi, A Ngưng, chẳng qua là do ta… có chút bất an.”
Lo lắng vì có kẻ nào đó đang như hổ rình mồi, cũng lo cho đối sách của mình, không biết có thể bảo vệ cẩn thận nàng để nàng không bị kẻ khác cướp đi không.
Vân Thiên Ngưng vô cùng thông minh, biết hắn đang nghĩ đến điều gì, nàng ngẩng đầu, ngắm nhìn gương mặt phía trên. Gương mặt này nàng đã ngắm nhìn hơn mười mấy năm nay, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khiến lòng nàng vui vẻ không thôi.
“Thiên Hề ca ca, bất luận có chuyện gì xảy ra, trong lòng A Ngưng cũng chỉ có mỗi mình chàng mà thôi.”
Niềm ấm áp dâng trào trong lòng Bùi Thiên Hề, hắn cúi đầu xuống, lại tiếp tục mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
“Bịch_____”
Là âm thanh sách rơi xuống đất.
“Hưm!”
Dường như người nãy đã phát hiện ra bọn họ.
Vân Thiên Ngưng vội vàng đẩy hắn ra, trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, giọng nói cũng rất nhỏ, rất nhẹ, tựa như lau sậy đang lướt qua mặt hồ:
“Thiên Hề ca ca, có người.”
“Không sao đâu, hắn chưa nhìn thấy chúng ta.”
Bùi Thiên Hề ôm lấy gương mặt nhỏ vẫn đang đỏ ửng của nàng, chưa thỏa mãn đặt một nụ hôn lên chóp mũi nàng. Vị trí của giá sách này rất tốt. người ngoài sẽ không thể nhìn thấy được.
Hơn nữa lúc nãy hắn còn dùng nội lực lắng nghe động tĩnh xung quanh, hắn biết có một người nào đó ở khá xa bọn họ, nên hẳn là sẽ không thể nghe thấy những tiếng động mà bọn họ phát ra.
“Thiên Hề ca ca, chúng ta đến đây để đọc sách cơ mà, không thể lộn xộn như thế được nữa.”
Vân Thiên Ngưng hơi yên tâm đôi chút, nhưng cũng không cho hắn làm bậy tiếp nữa.
“Được, là ta không tốt, A Ngưng muốn phạt ta thế nào cũng được.”
Bùi Thiên Hề chỉnh lại hai bên tóc mai đã bị mình làm rối, rồi đứng thẳng dậy, tươi cười đưa bàn tay to về phía nàng.
“Hừm, A Ngưng thích cuốn sách nào, Thiên Hề ca ca phải xuống cho ta đấy.”
Tuy giọng nói hờn dỗi, nhưng bàn tay nhỏ vẫn ngoan ngoãn đặt vào lòng bàn tay của của hắn. Hắn vững vàng dắt tay nàng, rồi bắt đầu dạo quanh những giá sách phía sau.
Dáng người của A Ngưng nhỏ nhắn, mà những giá sách này lại rất cao, những cuốn sách xếp trên tầng cao nhất phải dùng thang mới có thể lấy xuống đọc được. Nhưng bấy giờ cái thang ấy không biết đã đi nơi nào, thế nên nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
Bùi Thiên Hề kiên nhẫn không ngừng đi theo sau lưng nàng, Vân Thiên Ngưng chỉ cuốn sách nào, hắn sẽ lấy xuống cho nàng. Không bao lâu sau, trong lòng hắn đã chất đầy một chồng sách.
“Thuật dị ký (1)”, “Thần dị kinh (2)”, “Sơn hải kinh (3)”…
Nhìn tên của những cuốn sách trong lòng mình, hắn thầm nghĩ, sở thích của A Ngưng đã đổi từ tình yêu nam nữ sang linh dị thần quái rồi sao.
“Bao nhiêu đó là được rồi, Thiên Hề ca ca, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Khi hai người ngồi xuống bên trái bàn trúc, hạ nhân lúc trước đã rời đi chẳng biết từ lúc nào lại lặng lẽ xuất hiện, đặt một ấm trà mới pha trước mặt hai người bọn họ.
Vân Thiên Ngưng nhìn ngón tay thô ráp của người trước mắt, thầm nghĩ người này khi nãy biến mất từ lúc nào vậy nhỉ? Rồi khi nào xuất hiện trở lại thế? Hạ nhân bây giờ ai cũng xuất quỷ nhập thần như thế sao?
Khi trà trong ấm men ngọc đã rót đầy chén, hạ nhân kia run tay, khiến nước trà trong chén đổ hết ra ngoài.
“Hai vị khách quý, thật ngại quá, hôm nay hơi nhiều người, quán nhỏ chuẩn bị không chu đáo, để tại hạ bù lại ấm trà mới.”
Hắn như đang nhớ đến chuyện gì đó, chớp chớp mắt, nhìn về phía vị công tử bên cạnh:
“Tại hạ lại quên mất, ấm Võ Di Hồng Bào nãy đã là ấm cuối cùng của ngày hôm nay rồi. Trà mới nấu đều là loại trà khác, tại hạ không biết sở thích của công tử thế nào, sợ sẽ mạo phạm đến hai vị khách quý, không biết công tử có thể đi cùng với tại hạ một lát được không?
(1) Thuật dị ký: do người thời Nam Triều viết, chủ yếu ghi lại những chuyện quỷ dị. “Thuật dị ký” là một bộ tiểu thuyết cổ xưa, gồm 2 phần: phần đầu tiên gồm 10 tập (đã thất truyền), phần thứ hai gồm 2 tập.
(2) Thần dị kinh: là một bộ tiểu thuyết thần thoại cổ đại của Trung Quốc, gồm 1 tập 47 chương.
(3) Sơn Hà Kinh: thành sách vào thời chiến quốc, bao hàm nhiều nội dung về địa lý cổ đại, lịch sử, thần thoại, thiên văn học, động vật, thực vật, y học, tôn giáo, nhân chủng học, dân tộc học, hải dương học và lịch sử khoa học – công nghệ. Đây còn được xem là một cuốn bách khoa toàn thư về đời sống của xã hội thượng cổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...