Bên trong Lê viên vô cùng huyên náo, sớm nghe được tin tức có gánh hát nổi danh sắp đến đây, nhiều phu nhân huân quý trong thành đã hẹn chỗ từ trước, giờ đây đang tụ năm tụ ba ngồi nói chuyện phiếm trên lầu hai. Chủ đề của những câu chuyện phiếm ấy kéo từ trong nhà ra đến ngoài thành, kéo dài đến lúc tấm màn che của lầu trên được kéo ra.
Nghe nói lầu ba của Lê viên đã lâu rồi không mở cửa, kể từ lần cuối cùng Thánh Thượng giá lâm xuống đây hơn mười năm trước, từ đó đến nay lầu ba vẫn luôn đóng kín, cũng không rõ khung cảnh nơi ấy trông như thế nào.
“Vật dụng trong đó sang trọng hơn ở đây một chút, nhưng tóm lại cũng không khác biệt gì mấy.”
Phu nhân Thái thú Lâm thị cười một tiếng, nhìn xuống bục đài ở lầu một rồi nói tiếp:
“Chư vị cứ nghĩ thế đi, dẫu thế nào thì vở hí Thánh thượng xem được cũng giống hệt chúng ta.” Mọi người đều cười rộ lên, sau đó tiếp tục trò chuyện về vở hí sắp tới, trong thoáng chốc, bầu không khí bỗng trở nên thật thoải mái và sôi nổi.
Lúc Vân Thiên Ngưng theo chân Bùi Thiên Hề đến Lê viên, kịch hay vẫn chưa bắt đầu, nhưng mọi người đã ngồi kín chỗ. Nàng hơi kinh ngạc, lắc lắc bàn tay to đang nắm lấy tay mình:
“Thiên Hề ca ca, vở hí này hay lắm sao, sao lại có nhiều người đến xem như vậy?”
Bùi Thiên Hề lướt mắt nhìn những vị khách trong Lê viên, rồi dắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, dắt nàng đến chỗ ngồi mình đã đặt trước.
“Hầu hết bọn họ đều không biết chính xác hôm nay sẽ biểu diễn thứ gì, nhưng vẫn vì danh tiếng của gánh hát mà đến đây.”
Gánh hát đã biểu diễn cho hoàng tộc xem, thì đương nhiên sẽ không tệ, huống chi các quý nhân cũng đang hứng thú muốn học đòi văn vẻ.
“Ồ.”
Nàng tùy ý gật đầu một cái, một tay cầm quả anh đào lên, bỏ vào miệng rồi chậm rãi nhai nuốt.
Bọn họ đến hơi muộn, vì lúc nãy khi trên đường đến đây, nàng đột nhiên muốn ăn loại anh đào mình đã ăn mấy ngày trước, thế nên hắn đã dẫn nàng đến quầy hàng hôm trước, mua thêm một ít.
Không ngờ sau khi đến quầy hàng nhỏ đó, người chủ quầy dẻo miệng miệng hôm trước đã không bán ở đấy nữa. Người chủ mới tuy không nhiệt tình hiếu khách như trước, nhưng lại vô cùng chất phác, thật thà, đưa nàng hai túi anh đào lớn, mà giá cả lại không bằng một nửa so với lần trước.
Nếu không phải do Thiên Hề ca ca nhất quyết muốn trả đủ, thì theo các bán này của hắn, chưa đầy ba ngày quầy hàng này sẽ lỗ vốn.
Vân Thiên Ngưng ôm lấy những quả anh đào được gói kỹ trong túi giấy, bàn tay nhỏ khẽ sờ, nhận ra đáy túi còn có vài viên đá lạnh, giúp xua tan cái nóng giữa ngày hè.
Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, vào ngày hè chỉ có những gia đình giàu có mới có thể dùng đá viên, thế nhưng sao một người bán rong nhưng hắn cũng có?
Sau khi cùng Thiên Hề ca ca đi bộ một đoạn đường ngắn, nàng quay đầu nhìn lại quầy khác thường kia, Vân Thiên Ngưng liền phát hiện người bán rong kia đã biến mất.
Có lẽ vì thời tiết quá nóng, nên hắn đã đi về rồi.
“A Ngưng, A Ngưng.”
Nhớ lại chuyện lúc nãy, Vân Thiên Ngưng liền có chút thất thần, đến giọng nói của người bên cạnh nàng cũng không nghe rõ, mãi đến khi Bùi Thiên Hề hơi lo lắng gọi tên nàng.
Tiểu cô nương vội vàng nuốt quả anh đào trong miệng xuống, rồi quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của người nọ.
Bùi Thiên Hề nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của nàng, khẽ cười bất lực một tiếng, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, ra hiệu nàng nhìn về phía trước.
“Đến chỗ ngồi của chúng ta rồi.”
Chỗ ngồi của bọn họ ở nơi có tầm nhìn tốt nhất trên lầu hai, không lọt thỏm giữa đám đông, mà cũng vừa kín đáo, yên tĩnh. Vân Thiên Ngưng ngồi xuống, hướng mắt nhìn xuống đám đông huyên náo, ồn ào ở lầu một.
Chiếc ghế gỗ lên của hai người rất gần nhau, ở giữa có một bàn trà sơn thủy sơn mài màu đen. Hai chén trà trên đĩa đã được rót đầy trà Kim Tuấn Mi (1), hương thơm ngào ngạt của trà cũng theo đó xộc vào mũi. Vân Thiên Ngưng cầm chén trà lên, khẽ nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị không khác trong phủ mấy. Xem ra Lê viên này có thể tồn tại lâu dài ở Cô Tô mà không suy tàn cũng không phải chỉ là hư danh.
Vừa nhấp một ngụm trà, phía dưới đã náo nhiệt hẳn lên. Những con hát vẻ mặt, trang điểm đã lên sân, xướng lên những tiếng ê ê a a lảnh lót, dễ nghe, giai điệu cũng vô cùng ưu mỹ. Vân Thiên Ngưng buông chén trà xuống, nghiêm túc lắng nghe.
Vở hí hôm nay nói về bảo gia vệ quốc, không hề liên quan đến ân ái nam nữ. Có lẽ vì mấy ngày qua Thiên Hề ca ca thấy nàng quá mê mệt trong những bản thoại tử tình yêu khiến tâm tình lên xuống thất thường, thế nên mới cố ý chọn một vở hí nhiệt huyết như thế.
Nghe được một nửa, đoạn vị tướng quân trên chiến trường đang cầm thương dài, anh dũng giết địch, đang lúc kịch liệt cao trào, khiến Vân Thiên Ngưng không khỏi cuộn chặt bàn tay nhỏ lại.
Tầm nhìn từ lầu ba vô cùng quang đãng, có thể thấy rõ được sườn mặt của nàng.
Cổ nàng tựa như ấu trùng thiên ngưu (2), hơi cong cong, chẳng khác nào một mảnh sứ trắng lạnh, lười biếng tựa vào cổ tay. Lông mi nàng rất dài khẽ rung lên như hai chiếc quạt nhỏ, hóa thành cái bóng đen, dày in trên gò má nàng, theo phong cảnh dần run lên một cái, tựa như một lời dụ dỗ thầm lặng.
Cuối cùng cũng gặp được nàng.
Tiêu Trạch Tất nhìn hai đĩa anh đào bên cạnh mình, người bán rong kia cũng đang cung kính đứng sau lưng hắn, tư thế của hắn rắn rỏi, thần sắc lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ thiện lương lúc nãy.
Thấy Vân Thiên Ngưng cầm một quả anh đào lên cho vào miệng, Tiêu Trạch Tất cười nhẹ một tiếng, cũng nhặt một quả từ trong đĩa ngọc của mình lên, chậm rãi bỏ vào miệng. Chờ ăn xong một quả và thưởng thức tiểu mỹ nhân đủ rồi, hắn mới mở miệng hỏi:
“Có nảy sinh nghi ngờ gì không?”
Tâm phúc thấp giọng đáp: “Hồi bẩm điện hạ, không hề ạ.”
Sau khi Tam tiểu thư của Hầu phủ rời đi, điều đầu tiên Điện Hạ làm không phải là phái người tra tìm hành tung của nàng, mà là tra xét hộ tịch của Bùi Thiên Hề. Sau khi biết được nơi ở của hắn tại Cô Tô, Điện Hạ liền âm thầm chạy đến, đồng thời cũng truyền tin cho hắn, để hắn để mắt đến nơi này.
Tiếc là Bùi công tử giấu người quá kỹ, người dưới trướng của hắn không tìm được một chút tin tức nào. Ngay cả khi đến tận chỗ ở của Bùi Thiên Hề ở Cô Tô cũng không phát hiện được gì. Hắn đợi rất lâu, mãi đến ngày lập hạ hôm đó, trên đường đi hắn mới tình cờ gặp được vị cô nương giống hệt Tam tiểu thư.
(1) Kim Tuấn Mi: một loại trà đen không hun khói ở Vũ Di.
(2) Ấu trùng thiên ngưu: là ấu trùng của một loại bọ cánh cứng, vì thân thể đầy đặn và trắng trẻo nên nó thường được ví với cần cổ trắng mềm của người phụ nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...