Mây đến từ nơi nào

Vốn dĩ sau khi triền miên qua đi nàng sẽ ngủ say đến tận trưa nhưng có lẽ vì tối qua nhìn thấy tên thị vệ đeo kiếm kia thế nên Vân Thiên Ngưng tỉnh dậy rất sớm, và cũng không ngủ tiếp được nữa.
 
Nàng lặng lẽ trở mình trong lòng Bùi Thiên Hề, không muốn đánh thức hắn dậy.
 
“A Ngưng, chào buổi sáng.”
 
Bùi Thiên Hề vốn ngủ rất ít, chỉ khi nào ôm nàng trong lòng mới ngủ yên ổn được đôi chút. Hôm nay nàng lại nằm uốn tới ẹo lui như thế, không riêng gì côn thịt dưới thân, đến lửa dục của hắn bị nàng trêu ghẹo, mà bùng lên mãnh liệt.
 
Hắn hít thật sâu mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng, cố xoa dịu con dã thú trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng rồi khẽ cười nói:
 
“Bé mèo lười, sao dậy sớm thế?”
 
“Hưm, ta cũng không biết nữa.”
 
Vân Thiên Ngưng vùi mình trong lòng hắn, chính nàng cũng không biết vì sao hôm nay mình lại dậy sớm như thế. Nàng cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an, khiến nàng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
 
“Thiên Hề ca ca, ta muốn về phủ.”
 
“Được.”
 
Bùi Thiên Hề thấy niềm hào hứng của tiểu cô nương nhà mình đã dần tan đi, hắn hôn lên trán nàng mộ cái, rồi nhanh chóng đưa nàng về phủ.
 
Giờ Tỵ (1) còn chưa đến, Vân Thiên Ngưng đã cùng Bùi Thiên Hề quay về phủ.

 
Tối hôm qua Tiêu Trạch Tất ngủ không ngon lắm, nhưng vì đã bôn ba, mệt nhọc nhiều ngày nên hắn cảm giác như mình đã ngủ rất lâu. Khi tỉnh lại, ánh mặt trời tươi đẹp, hơi chói mắt, chiếu thẳng lên đôi mi của hắn.
 
Hắn xoa xoa mắt, tùy hầu nghe tiếng mà hành động, nhanh chóng tiến vào hậu hạ hắn thay y phục và rửa mặt.
 
Ông chủ Trương đang tính toán khoản thu vào mấy ngày qua, rồi tính số vàng hôm qua vị đại quý nhân kia ném xuống, âm thầm suy nghĩ đợi sau khi vị khách này đi rồi, ông có nên đóng cửa nửa năm để tu sửa lại tửu lâu này, rồi dẫn phu nhân và hài tử ra ngoài chơi một vòng không.
 
Đang miên man nghĩ về tương lai tươi đẹp, thì từ trên không một bàn tay tuấn tú đã ném xuống một bức tranh cuộn, không sai không lệch dừng trước mặt ông chủ Trương.
 
Ông ta kinh ngạc ngẩng đầu, hóa ra vị công tử tối qua đã tỉnh, hắn đang mặc trên người chiếc cẩm bào màu nguyệt bạch, ống tay áo được buộc tấm bảo vệ cổ tay tinh xảo, càng làm tăng lên sự trẻ trung và tuấn tú. Hắn nhàn nhã đứng giữa cầu thang, rồi chậm rãi bước xuống dưới, thoáng chốc đã bước đến trước mặt ông chủ Trương.
 
“Nữ tử trong bức họa này, ông chủ đã từng gặp qua chưa?”
 
Ông chủ Trương mở cuộn tranh ra, nhìn mỹ nhân vô cùng quen mắt trước mặt, trong lòng ông run lên, bàn tay vô thức nắm chặt lấy cuộn tranh. Tiêu Trạch Tất thấy rõ mọi hành động của ông ta, ánh mắt hắn cũng theo đó tối sầm lại.
 
Đây, đây không phải là vị cô nương sáng nay đã nắm tay rời đi cùng một vị công tử sao?
 
Ông chủ không dám giấu giếm, thành thật nói hết mọi chuyện. Đợi ông nói đến chữ cuối cùng thì bàn tay của người đối diện đã cuộn chặt lại, hàm dưới của hắn cũng căng lên, ánh mặt trời xung quanh tựa như không thể đến gần được chỗ hắn. Ông ta do dự nán lại gần hắn, nhìn dáng vẻ chẳng khác nào thần linh đang nổi giận giữa mây mù của hắn.
 
“Công tử…”
 
“Tạch___”
 

Cây bút lông sói cuối cùng trên bàn gãy làm đôi, trên những ngón tay thon dài vẫn còn vương vết máu, trông mà giật mình.
 
“Điện hạ!”
 
Nguyên An ở một bên hoảng sợ nói, thoáng chốc quên mất chuyện phải che giấu thân phận. Điện hạ thân phận cao quý, nếu có gặp gì nguy hiểm, hắn thân là người thân tín bên ngài ấy, đương nhiên khó mà thoát tội.
 
Ông chủ Trương nghe thấy hai chữ ấy, thì há miệng thật to, sớm đoán được vị công tử này có lẽ là hoàng thân quốc thích, nhưng không ngờ thân phận của hắn lại tôn quý đến thế!
 
Cuộn tranh thiếu chút nữa đã bị bàn tay run rẩy của ông ta làm rơi xuống đất, ông vội vàng nắm chặt, chạy ra khỏi quầy rồi quỳ xuống.
 
“Thảo dân không biết Hoàng tử giá đáo, đã đắc tội với người đủ điều, mong Điện hạ thứ tội.”
 
Khớp hàm của hắn run lên, lời nói ra cũng không trôi chảy nữa.
 
“Bổn điện không định trị tội ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Tiêu Trạch Tất nhận lấy chiếc khăn gấm mà Nguyên An đưa tới, tùy ý lau đi vết máu chảy trên ngón tay, ánh mắt hắn quét qua người đang quỳ dưới đất, giọng điệu nhàn nhạt.
 
“Vâng, được, tại hạ nhất định sẽ nói hết những gì mình biết.”
 
“Hai người bọn họ đến đây khi nào, trước kia ngươi đã từng gặp qua chứ?”
 
“Bẩm Điện hạ, vào hôm qua khoảng canh ba giờ Dậu bọn họ đến đây, trước kia tại hạ chưa từng gặp họ lần nào.”
 

“Vị công tử cùng đến đây, hắn cũng là người Cô Tô, ngươi chưa từng nghe nói về hắn sao?”
 
“Hôm qua cũng là lần đầu tiên ta gặp vị công tử kia, trước kia chưa từng gặp hắn.”
 
Tiêu Trạch Sơn nhàn nhạt nói: “Hắn họ Bùi.”
 
Ông chủ nghe lời nhắc nhở của hắn, rồi lại nhớ đến cử chỉ và khí độ của vị công tử kia, rõ ràng đó là người xuân thân từ đại tộc thế gia, lúc này ông mới bừng hiểu ra: “Là… là vị công tử được nuôi dưỡng ở Thẩm gia.”
 
Bên trong thành Cô Tô này, công tử mang họ Bùi mà lại có gia thế hiển hách, thì chỉ có thể là vị kia.
 
Những chuyện bát quái ở nơi này cũng không kém cạnh so với thành Kim Lăng, ở trong nhà hắn từng nghe phu nhân nhà mình nói qua vài câu, biết cô nhi của Bùi tướng quân từ nhỏ đã được gửi nuôi trong nhà cửu mẫu Thẩm thị. Sau này được một vị qúy nhân đón đến Kim Lăng, người tinh tườm đều nhìn ra được Thẩm thị không đủ tận tâm với Bùi công tử, thậm chí điều này cũng khiến danh tiếng của Thẩm thị ở Cô Tô này giảm đi rất nhiều.
 
Tiêu Trạch Tất kéo nhẹ khóe môi, đôi với chuyện thân thế của vị tình định này rõ ràng hắn không hề hứng thú. Hắn xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, nhìn người trước mắt:
 
“Nếu như thế, hành tung sau này của vị Bùi công tử này, mong ông chủ chú ý đến nhiều hơn.” Dừng một chút, hắn nói tiếp:
 
“Tửu lâu cứ mở cửa như bình thường, ngoại trừ phàn khách không được cho kẻ khác bước vào, còn lại cứ làm như cũ, hiểu chưa?”
 
Ở tửu lâu này nhiều người nhiều mắt, đôi khi tin tức truyền đến còn nhanh hơn âm thầm điều tra, huống chi nếu bây giờ đóng cửa, thì có phần bứt dây động rừng.
 
“Vâng, vâng ạ.”
 
Ông chủ Trương lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục đáp lời.”
 
Còn một vấn đề nữa, tựa như con bọ cạp ngủ đông trong đáy lòng hắn. Tiêu Trạch Tất nhịn nổi chua xót mãnh liệt trong lòng mình xuống, chậm rãi mở miệng:
 
“Ngươi nói tối qua hai người bọn họ đến đây, đến sáng nay mới rời đi… vậy là bọn họ ở đây cả đêm sao?”

 
Thảo nào tối qua khi đi ngang sương phòng ấy, hắn cứ cảm thấy trong lòng không yên, hóa ra ‘đi mòn giày sắt mà chẳng thấy, vô tình dạo bước lại tìm ra’. Người mà lòng hắn luôn nhớ mong, cách một bức tường, lại đang cười nói vui vẻ cùng kẻ khác.
 
“Vâng…”
 
Ông chủ Trương gượng gạo nói ra chữ kia, rồi cảm nhận cảm giác ngàn cân đè nặng lên đỉnh đầu.
 
Tiêu Trach Tất cúi đầu xuống, cười tự giễu một tiếng, mang theo cả sự nham hiểm, giọng của hắn bỗng chốc nhẹ nhàng đến độ khiến người khác gần như chẳng thể nghe thấy:
 
“Thật đúng là chân tình thực cảm.”
 
Dẫu biết nàng thích lang quân Bùi gia đến thế, nhưng hắn vẫn không buông bỏ được. Nhớ đến lúm đồng tiền như bông hoa nhỏ trên gương mặt nàng, hắn vẫn ích kỷ muốn ôm chặt nàng vào lòng.
 
“Nguyên An, sai người tra xem tung tích mấy ngày qua của bọn họ, đây là nhiệm vụ quan trọng, nên mỗi một chuyện cũng đều phải bẩm báo hết với bổn điện.”
 
Nếu hắn đã đuổi đến tận đây, thì làm sao có thể dễ dàng buông tay thế được?
 
“Vâng, thưa Điện hạ.”
 
Nguyên An nhận lên rời đi, đứng trước cửa Ngưng Vị Các, hắn đưa ngón tay lên miệng rồi huýt sáo một tiếng, nháy mắt vài con chim bồ câu trắng đã bay đến. Sau khi cho đám bồ câu này ăn xong, hắn bỏ một tờ giấy vào trong ống, rồi nhìn những con chim bồ câu kia tung cánh bay mất hút.
 
(1) Giờ Tỵ: 9h-11h



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui