Luồng khoái cảm kia kéo đến quá nhanh, quá mãnh liệt, Vân Thiên Ngưng mở mắt ngẩng người một hồi lâu mới dần định thần lại. Nàng rũ mắt, nhìn cổ ngọc thon dài của hắn bị mình cắn đến hằn lên vết đỏ, hàng mi nàng rung lên, lo lắng hỏi:
“Thiên Hề ca ca… có đau không?”
Tuy bấy giờ đang nằm dưới thân hắn với bộ y phục xộc xệch, thế nhưng nàng vẫn dịu dàng quan tâm đến hắn.
Tình yêu trong lòng Bùi Thiên Hề trào dâng như thủy triều, và tiếp đó là dục vọng mãnh liệt muốn ăn sạch nàng.
“A Ngưng cắn sâu hơn nữa vẫn được, Thiên Hề ca ca da cứng thịt dày, không sao cả.”
Huống chi, sau này nàng còn vì mình mà chịu nhiều đau đớn hơn.
Bùi Thiên Hề nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dắt tay nàng chạm lên phía bên phải cần cổ mình. Da thịt trắng sứ bất ngờ in lên một hàng dấu răng nhỏ, ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn nhẹ lên dấu răng đó, giọng điệu ẩn giấu ý cười:
“Dấu vết A Ngưng in lại trên người ta, trái lại cũng rất đặc biệt.” Cứ xem như vết cắn này là dấu ấn nàng tặng riêng cho hắn.
Vân Thiên Ngưng ngượng ngùng cười một tiếng, thân hình nhỏ bé của nàng không nhịn được ngả người vào lòng hắn. Hai bắp đùi hơi tách ra chạm vào hắn, tựa như hai cánh hoa mềm mại đang vỗ về chơi đùa.
Bàn tay to của Bùi Thiên Hề buông nàng ra, rồi dời tay đến giữa hai chân nàng. Hắn co ngón trỏ và ngón giữa lại, dùng khớp xương rõ ràng xoa lên kẽ hoa của nàng, nhận ra xuân thủy bên trong đã đủ đầy, thậm chí còn có một ít xuân thủy xuôi theo kẽ hoa non mềm chảy ra ngoài, dính ướt ngón tay hắn.
Hắn đưa ngón tay ấy đến môi rồi liếm sạch, để khắp nơi trong khoang miệng chỉ toàn là thứ chất lỏng thơm ngọt của nàng, trong đôi mắt chỉ có dáng vẻ nàng đang dâm mị mở rộng đùi, khiến lửa dục trong lòng hắn lập tức bùng lên. Bàn tay to tách hai chân nàng ra, ấn bắp đùi mềm mại của nàng xuống, vững vàng đè nàng trên trường kỷ.
“A Ngưng, để ta ‘yêu thương’ nàng ở đây nhé?”
“…ưm…”
Nàng biết từ ‘yêu thương’ trong câu nói của hắn có ý gì, Vân Thiên Ngưng cắn môi, nhưng rồi vẫn đáp ứng.
“A Ngưng ngoan… ưm…”
Côn thịt dưới cẩm bào đã nhô lên với kích thước to lớn vô cùng, có được cái gật đầu của nàng, Bùi Thiên Hề thở dốc, nhanh chóng vén vạt áo của mình lên. Hắn duỗi tay đỡ côn thịt đã sưng đỏ của mình lên, không ngừng cọ mạnh lên kẽ hoa ướt át.
Tựa như có một tảng đá lớn đang nghiền qua, nhưng so với đá thì nó nóng bỏng hơn nhiều. Tràn đầy xâm chiếm và ám chỉ chậm rãi cọ xát liên hồi giữa kẽ hoa của nàng. Quy đầu tròn mềm không ngừng chạm vào hạt hoa châu đang lộ ra bên ngoài của nàng, như thể đã tìm thấy một món đồ chơi rất vui. Trong lúc đang cọ vào hoa châu, lỗ nhỏ phía trên theo thói quen bắt đầu cắn người, khiến viên thịt càng lúc càng sưng đỏ.
Dường như Bùi Thiên Hề không hài lòng với nơi này, ngón tay dài phối hợp với quy đầu, nhẹ nhàng vân vê hoa châu đang run rẩy không ngừng. Nhìn xuân thủy của nàng bắn ra tung tóe, hết lần này đến lần khác, thấm ướt đám lông đen giữa nơi hai người đang thân mật.
“Cả cơ thể của A Ngưng đúng thật là làm ra từ nước.”
Đáy lòng của thiếu niên tuấn tú thầm cảm thấy, chỉ dùng ngón tay và côn thịt chơi đùi ở bên ngoài mà nàng đã có thể bắn ra nhiều xuân thủy như thế, nếu thật sự cắm toàn bộ vào, thì A Ngưng có thể chảy ra thêm bao nhiêu xuân thủy nữa?
Xuân thủy của A Ngưng ngọt như thế, hắn thật sự muốn ăn nhiều một chút.
Tốt nhất là đổ đầy vào chén rượu bạch ngọc, để hắn từ từ thưởng thức.
Bùi Thiên Hề liếc mắt nhìn sang chiếc thìa bạc cán dài vẫn còn lấp lánh ánh nước, ánh mắt hắn cũng theo đó dần sâu thẳm.
Giây sau, tiếng rên rỉ của nàng thiếu nữ yêu kiều bỗng chốc cất cao, hai má nàng đỏ ửng, thần sắc mê loạn, vì một lần nữa lại bị người nào đó đưa lên mây.
Lúc này đã qua chạng vạng, màn đêm yên tĩnh, thâm trầm buông xuống, chỉ có con phố phồn hoa nhất Cô Tô này là vẫn còn đèn đuốc sáng rực. ồn ào tiếng người, nhưng không một ai biết được cảnh xuân vô hạn nơi căn phòng trang nhã bên trong tửu lâu.
Ánh trăng từ cánh cửa sổ đang hé mở chậm rãi tiến vào, soi rõ cảnh tượng trên giường của nàng thiếu nữ.
Da thịt ngọc ngà của nàng trắng như tuyết, bờ môi đỏ mọng hơi sưng, mái tóc đen rối loạn, một bên ngực bị xiêm y che khuất, bên còn lại đã lộ hẳn ra ngoài. Đầu ngực đỏ lựng nửa che nửa lộ chẳng khác nào một quả anh đào, vừa sưng vừa hồng, dụ dỗ người ta đến hái. Cặp đùi ngọc tự động tách ra, treo lên lồng ngực của chàng thiếu niên đang đứng trước giường, còn nửa người dưới của nàng thì đang lửng lơ mắc trên không, tư thế này vừa dâm mĩ lại vừa phóng đãng. Cánh hoa non mềm bên trên cửa ngọc bị một cây côn thịt chậm rãi cọ xát, không chút lưu tình.
Nhìn xuống, nơi cửa ngọc kia cũng không được buông tha, ngón tay của chàng thiếu niên tách hai cánh hoa môi ra, rồi đẩy một chiếc thìa bạc cán dài vào, lúc nhanh lúc chậm, khi nặng khi nhẹ, thọc vào rút ra nơi tiểu huyệt yêu kiều.
Dưới hai luồng kích thích nặng nề như thế, hoa huyệt không chịu nỗi hổ thẹn, xuân thủy chảy ra càng nhiều hơn, như thể vừa được ai đó ‘mở cổng’. Tất cả đều chảy hết vào chén rượu bạch ngọc đã chờ sẵn phía dưới.
Người khác đều dùng chiếc thìa này để đựng canh, còn hắn thì lại dùng nó để hứng xuân thủy dạt dào của mỹ nhân. Cùng một chuyện, nhưng lại có thể bị hắn biến thành một màn dâm mỹ đến đỏ cả mặt như thế.
“A a a… a… Thiên Hề ca ca… đã xong chưa… ưm a…”
Thiên Hề ca ca nói rằng đợi đến lúc rót đầy chén rượu này hắn sẽ bông tha cho nàng, nhưng vì bấy giờ nàng đang mở chân ra nên không thể nhìn thấy tình cảnh dưới mông mình, chỉ đành hổn hển hỏi hắn.
“Hưm, A Ngưng ra nhiều thêm chút nữa.”
Mắt phượng của Bùi Thiên Hề nóng như lửa, hắn cúi đầu nhìn xuân thủy đang không ngừng chảy vào chén rượu bạch ngọc. Mỗi lần chiếc thìa bạc kia rút ra đều có thể mang theo một làn sóng xuân thủy dạt dào, mà nơi lấy ra thứ xuân thủy ấy lại là thứ đẹp nhất trên đời của A Ngưng. Có điều, xuân thủy ở nơi đó, lần sau sẽ rót vào món đồ của riêng hắn.
“A a… huhu…”
Dường như rất lâu sau đó, Vân Thiên Ngưng mới nghe được giọng nói trầm thấp của người nọ:
“Đã đầy rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...