Mây đến từ nơi nào

Những động tác này vô cùng thuần thục cứ như nước chảy mây trôi. Vân Thiên Ngưng nghiêng đầu nhìn, cảm thấy trời cao quả thật rất bất công, Thiên Hề ca ca trời sinh vốn đã tuấn tú, ngay cả khi lột vỏ cua cho nàng, phong tư của hắn vẫn thanh nhã như thế, sáng trong như trăng, tựa như thứ dưới tay hắn kia không phải thịt cua mà là ngọc bích chạm khắc.
 
Đang lúc ngẩn người, thì người nọ đã dừng động tác trên tay xuống, hắn mỉm cười nhìn sang, nhẹ giọng nói:
 
“A Ngưng, xong rồi.”
 
Một tay hắn cầm mai cua lên, đưa đến bên miệng nàng: “Há miệng đi.”
 
Đôi môi đỏ mọng của Vân Thiên Ngưng khẽ mở, nàng hơi cúi đầu cắn một miếng gạch cua thơm mềm. Vì gạch cua dính chặt vào mai cua nên nàng phải vươn đầu lưỡi ra mới cuốn được toàn bộ gạch cua vào miệng, nhưng nàng lại không hề chú ý đến ánh mắt đang rực cháy của người bên cạnh.
 
Chiếc cằm trắng nõn, mảnh khảnh, và đầu lưỡi nhỏ xinh, hồng nhuận, còn có chút gạch cua vẫn còn vương lại trên đó. Tất cả đều yên lặng nhưng lại câu dẫn được lửa dục ngút ngàn của chàng thiếu niên.
 
Bùi Thiên Hề hít sâu một hơi, để lửa dục trong cơ thể tiêu tán đi đôi chút. Nhìn tiểu cô nương ăn xong thịt cua trong đĩa, hắn cũng không lộ ra vẻ khác thường.
 
“Ăn xong rồi!”
 
Vân Thiên Ngưng vỗ bàn tay nhỏ của mình, cầm chiếc khăn lụa bên cạnh lên lau tay, rồi khẽ ợ lên một tiếng, nhìn về phía Bùi Thiên Hề:

 
“Thiên Hề ca ca, A Ngưng ăn no rồi.”
 
Nàng ăn ít nhưng lại rất thích thức ăn ngon, từ trước đến nay nàng thường ăn thỏa thích mỗi món một ít đến khi nào ăn no thì thôi. Vì có Bùi Thiên Hề yêu chiều nàng nên mỗi ngày hắn cũng không ngại đổi thêm nhiều món mới cho nàng ăn.
 
“Chúng ta đi thôi, A Ngưng còn muốn đi dạo chợ đêm nữa.”
 
Dứt lời, Vân Thiên Ngưng liền muốn đứng dậy. Màn đêm đã dần buông xuống, những ngọn đèn cũng càng lúc càng sáng rực, chiếu sáng cả một khu phố dài thênh thang. Những người bán hàng ban ngày đều đã đi đâu mất, thay vào đó là đèn lồng và những sạp nhỏ bán tượng gỗ, nhìn từ xa xa đã hấp dẫn nàng không thôi.
 
“Đợi đã.”
 
Giọng nói của người nào đó trầm thấp lạ thường, hắn giữ chặt lấy vạt áo của tiểu cô nương đang muốn rời đi. Bàn tay hơi dùng sức, kéo người nàng áp vào lồng ngực mình, rồi dụi cắm lên mái tóc tơ của nàng, ngắm nhìn dáng vẻ nàng bị mình cọ đến khúc khích không ngừng, hắn chậm rãi mở miệng:
 
“A Ngưng, có nhớ lần trước ở Ngưng Vị Các chúng ta đã làm gì không?”
 
Lần trước? Ngưng Vị Các…
 
Nháy mắt, gương mặt Vân Thiên Ngưng đã ửng đỏ cả lên, những ký ức hỗn loạn, ướt át kia hiện lên trong tâm trí nàng, dường như đâu đó còn mang theo cả hương rượu thơm nồng. Lần trước ở Ngưng Vị Các của thành Kim Lăng, nàng và Thiên Hề ca ca đã cùng nhau ‘làm loạn’, nàng còn chủ động ăn thứ đó của Thiên Hề ca ca…
 
Chuyện xấu hổ như thế, Thiên Hề ca ca còn nhắc đến làm chi?
 
Tiểu cô nương đang áp mình vào lòng hắn, mất tự nhiên uốn người, muốn ngồi sang một bên, nhưng bàn tay to trên eo ôm nàng quá chặt, không cho nàng rời đi dẫu một tấc.
 
“Thiên Hề ca ca… sao huynh vẫn còn nhớ đến chuyện này…”
 
Vân Thiên Ngưng xấu hổ đến mức không ngẩng mặt lên nổi, tầm mắt dán chặt vào vạt áo xanh ngọc thêu bạch hạc của hắn. Nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt sống động của con bạch hạc ấy, như thể đang muốn kiếm tìm thứ gì đó ở nơi ấy.
 
“Những việc ấy… là sau khi A Ngưng uống say mới có được, nên làm sao ta có thể quên được.”

 
Ký ức tốt đẹp, quý giá như thế, hắn đương nhiên xem nó như báu vật, cẩn thận cất giữ.
 
“Hừm… không cho phép nhớ nữa.”
 
Vân Thiên Ngưng cảnh cáo, nhưng nàng vẫn không dám ngẩng đầu lên, vì sợ hắn thấy được sắc đỏ không kiềm chế được trên gương mặt mình.
 
“Vậy A Ngưng dùng ‘đồ bổ’ nữa, nhé?”
 
Tiểu cô nương từng bước bước vào bẫy của hắn, đợi đến khi nhận ra thì đã muộn rồi, nàng thở dốc muốn đánh hắn.
 
“Bé ngoan, có được không, hôm nay cách lần trước thân mật với A Ngưng cũng đã gần nửa tháng rồi.”
 
Bùi Thiên Hề nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, rồi đan những ngón tay vào nhau, lắc nhẹ như thể bọn họ vẫn là hai đứa trẻ đang thân mật dắt tay nhau ngày bé. Giọng nói của hắn vừa dịu dàng vừa chậm rãi, còn có chút tủi thân mơ hồ. Vân Thiên Ngưng nghe hắn nói thế, trong lòng âm thầm đếm lại ngày, dường như cũng đã qua một khoảng thời gian rồi.
 
Nhưng…
 
Tiểu cô nương suy nghĩ, cuối cùng nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, sắc đỏ trên đó vẫn chưa phai, khuôn mặt nàng xinh đẹp như ngọc, thấp giọng nói:
 
“A Ngưng không muốn ăn… cái đó nữa đâu… ưm…”

 
Nàng thật sự không có cách nào nói ra từ đó, đôi mắt nàng vì xấu hổ mà ngập đầy hơi nước, lúc nhìn vào mắt phượng của hắn, lớp sương mù kia như càng thêm dày đặc hơn.
 
Trái tim Bùi Thiên Hề khẽ lệch một nhịp, con dã thú trong lòng cũng theo đó rục rịch, hắn vòng tay ôm lấy cổ nàng, rồi ghé môi đến bên tai nàng, thấp giọng nói ra thứ mà nàng vừa không dám nói ra.
 
“Thiên Hề ca ca!”
 
Như ý thấy được gò má như luộc được cả trứng của tiểu cô nương, Bùi Thiên Hề cười nói:
 
“Hôm nay A Ngưng không cần ăn nó đây, đổi lại Thiên Hề ca ca sẽ ăn A Ngưng.”
 
Có điều, lần này hắn không muốn chỉ dùng môi lưỡi thôi, đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn những món đồ hắn vừa dùng để lột vỏ cua ban nãy. Hàng mi dài rũ xuống rồi lại nâng lên, giữa lúc đôi mi khép mở, tựa như còn đang ẩn giấu ánh lửa ở trong đó.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui