Chúng tôi ôm chặt nhau trong một lúc, tôi nói: "Chúng ta đi tìm một nơi nào trú trước đã." Vừa dứt lời, anh đột nhiên buông tôi ra, dùng tay chống đất, nhảy lên.
Tôi vươn tay muốn đỡ anh, nhưng lại chỉ bắt được khoảng không.
Anh rất cao, ngọn cây che khuất tầm mắt, giọng nói của anh khô khốc: "Đi thôi."
Tôi hơi giật mình, đi theo phía sau anh.
Nền tuyết mấp mô, nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn tôi.
Chúng tôi chỉ cách một hai bước, nhưng như thể cách rất xa.
Tâm trạng của anh rất không ổn.
Khách sạn kia vẫn kinh doanh, chỉ là trong sổ đăng kí đã sớm không còn tên của chúng tôi.
Ô Ngộ lại thuê phòng.
Chúng tôi bật điều hoà đến mức tối đa.
Sau khi tôi tắm xong, mặc áo choàng tắm, chui vào trong chăn.
Ô Ngộ tắm xong, mặc áo tắm ngồi trên ghế đối diện giường.
Lúc này trên mặt hai người chúng tôi mới có lại chút màu máu.
Vừa rồi chúng tôi đã xác nhận được thời gian lại quay ngược rồi.
Hơn nữa lần quay ngược này không còn chỉ là nửa tháng.
Bây giờ là ngày 20 tháng 1 năm 2017, chúng tôi quay lại nửa năm trước, là mùa đông giao giữa hai năm.
Song chỉ là người chúng tôi ở đây, còn những thứ khác thì không.
Nói cách khác, thời gian chúng tôi quay ngược không phải liên tục mà là nhảy vọt đấy.
Hơn nữa biên độ nhảy vọt trở nên lớn rồi.
Coi như là trước lạ sau quen, chỉ thoáng bối rối một lúc, tôi không còn căng thẳng nữa.
Chỉ là khi nhìn tuyết rơi bay bay ngoài cửa sổ, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh mờ mịt.
Ô Ngộ cũng không nói chuyện, anh bắt đầu hút thuốc, còn hút nhiều hơn so với bất cứ lúc nào.
Anh cúi đầu, mái tóc ướt dính vào trán.
Tôi đột nhiên cảm thấy anh có chút xa lạ, có lẽ là trải qua mấy ngày ngắn ngủi trên thuyền, tôi đã quen dáng vẻ sạch sẽ nhã nhặn của anh.
Bây giờ nhìn thấy râu anh dài ra, bả vai rắn chắc, cơ bắp, lại cảm thấy như đang nhìn một người khác.
Dáng vẻ của thợ máy im lặng tôi gặp sau này.
Tôi biết rõ anh không vui, có lẽ anh đang đau lòng, đây chính là dáng vẻ đau lòng của anh đấy.
"A Ngộ, Ô Diệu..."
Tôi còn chưa kịp nói lời gì an ủi đã bị anh lên tiếng ngắt lời: "Ô Diệu không sao.
Con bé mất vào một tháng sau, chắc chắn sau đó chiếc thuyền kia đã được cứu."
Đúng vậy, anh nói rất có lý.
Tâm trạng tôi thoáng thả lỏng, lại nhìn thấy lỗ mũi anh phả ra khói dường như vô cùng áp lực.
Trong lòng tôi khó chịu, nhưng lại không thể có cách gì.
Tôi không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết khi đàn ông sa sút phải làm gì.
Đúng lúc này anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau.
Tôi không hiểu trong lúc này đôi mắt đen kịt đó đang nghĩ gì.
"Vậy bây giờ chúng ta..." Tôi hỏi.
"Để nói sau." Anh cầm điếu thuốc đứng dậy, "Em nghỉ ngơi cho thật tốt đã, đừng để bị cảm.
Đừng suy nghĩ nhiều, cho dù xảy ra chuyện gì đã có tôi.
Tôi đi ra ngoài hút thuốc đã."
Tôi muốn nói lại thôi, nhìn anh đẩy cửa đi ra ngoài ban công.
Bên ngoài tuyết lạnh trắng xoá, anh mặc mỏng manh, đứng yên không nhúc nhích.
Dáng vẻ kia dần trùng khớp với dáng vẻ khi anh đứng bên hồ.
Tôi cũng hiểu ra tại sao lúc này anh lại lạnh lùng như vậy.
Bởi vì anh không muốn đối mặt với bất cứ ai, thậm chí là tôi.
Lại một lần nữa nhìn thấy Ô Diệu rơi vào nguy hiểm, thân là anh trai lại bất lực, có lẽ chính là nguyên nhân hiện tại anh không khống chế được cảm xúc.
Cuối cùng tôi đã chạm vào được, rốt cuộc anh tổn thương sâu bao nhiêu đây.
Thực ra anh đã làm rất tốt rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...