Ngày đó, trong phòng nhỏ của tôi ở tiệm sửa xe.
Khi chúng tôi thảo luận về thời gian, sắc mặt Đàm Giảo trắng bệch, hồn bay phách lạc, dù lúc ấy tôi không đành lòng, nhưng tôi vẫn nói rõ cho cô ấy biết: “Bây giờ là ngày 18/7/2017.
Đã qua một năm lẻ ba tuần rồi.”
Đó là ngày thứ ba sau khi chúng tôi gặp nhau.
Chúng tôi gặp nhau vào ngày 16/7, mà cô ấy đã mất ký ức một năm.
Nửa tháng sau, chúng tôi phá vụ án của Ngôn Viễn, có lẽ cuối tháng đó, chúng tôi trở lại trên thuyền.
**
Sau khi chúng tôi trở lại từ trên thuyền.
Thời gian không phải là ngày 1/8/2017 như ban đầu.
Mà trở về sớm hơn thời gian chúng tôi gặp nhau nửa tháng, tức là ngày 1/7.
Thời gian của chúng tôi, không tiến về phía trước, nhưng những người bên cạnh chúng tôi, không ai phát hiện sự khác thường này cả.
…
“Đàm Giảo..”Anh nói: “Em không phát hiện có điều gì đó bất thường sao?”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt mờ mịt, ánh mắt cô sạch sẽ trong veo, đó là ánh mắt đắm chìm trong thời gian, lúc trước, cô ấy chưa ý thức được mình đã mất đi ký ức suốt một năm, bây giờ, dù đã hiểu rõ hôm nay là ngày 15/7, nhưng cô vẫn chưa ý thức được thời gian xảy ra vấn đề.
“Đàm Giảo…” Tôi chậm rãi nói: “Thời gian của hai chúng ta đang đảo ngược.”
Đàm Giảo bỗng trợn to mắt, trong nháy mắt tôi nhìn thấy rất nhiều cảm xúc hiện lên trong mắt cô ấy: Hoảng sợ, tỉnh ngộ, khó tin, bối rối.
Cô ấy giống như tôi vừa rồi, trầm tư như vừa rơi xuống vũng bùn.
Cô ấy mở miệng, rồi ngậm lại, sắc mặt trắng bệch, tôi nghe cô ấy hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Tại sao lại như vậy…Tại sao lại như vậy?”
Tôi biết cô ấy đang từ trong thời gian tỉnh táo lại.
Chúng tôi trở lại phòng trong khách sạn, bầu không khí giữa hai chúng tôi vẫn căng thẳng như cũ, tôi ngồi ở cuối giường hút một điếu rồi lại một điếu, tâm tình từ từ bình tĩnh lại.
Cô ấy núp ở đầu giường, mới đầu chẳng ừ chẳng hử, cả người đều hoảng hốt, sau đấy bắt đầu lẩm bẩm: “Em đã tự hỏi sao Tráng Ngư lại thi giờ này…Hôm ấy khi cô ấy nói chuyện với em hệt như chưa từng gặp anh, hơn nữa lại không có dấu hiệu nào với Thẩm Thời Nhạn…Vì bấy giờ cô ấy vẫn chưa gặp mặt Thẩm Thời Nhạn…Trời ạ, điên rồi…điên hết cả rồi.”
Tôi biết cô ấy đang dần dần tiếp nhận sự thật này.
Dù việc này rất khó thể tưởng tượng, rất chấn động lòng người, nhưng ngoại trừ tiếp nhận chúng tôi còn cách nào khác?
Nếu như thời gian thật sự đảo ngược, chúng tôi có thể làm gì? Tôi suy nghĩ một chút, lòng tôi chấn động, những chuyện khác tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.
“Vậy có nghĩa là Ngôn Viễn vẫn chưa bị bắt? Chúng ta chưa gặp hắn với tên đồng bọn điên cuồng của hắn?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
Tôi nói: “Lên mạng tìm thử đi.”
Đàm Giảo bật máy tính lên, quả nhiên hiện tại trên mạng chỉ có thông báo bắt cóc hai đứa trẻ vô cùng đơn giản, những thứ khác đều không có.
Cảnh sát vẫn chưa hợp lại để điều tra.
Đàm Giảo: “Oh shit”
“Em có thể liên lạc với Thẩm Thời Nhạn không?” Tôi hỏi.
Đàm Giảo lại lật tìm trong điện thoại di động chốc lát, cô tìm trong lịch sử tin nhắn của tôi với người giới thiệu cho tôi nên đã tìm được số điện thoại của Thẩm Thời Nhạn, sau đó tôi gọi cho anh ta.
“Thẩm Thời Nhạn!” Tôi vội vàng thét lên.
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi rồi nói: “Đàm Giảo, …có chuyện gì?”
“Bất kể tôi hỏi cái gì, anh đều phải đáp lại! Các anh đã bắt Ngôn Viễn với Hứa Tử Phong chưa?”
Thẩm Thời Nhạn rõ ràng hỏi ngược lại: “Ai? Bọn họ…là ai?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...