Tôi nói: “Anh bạn, anh đang cười gì đấy?”
Anh ấy im lặng nhìn tôi.
Ánh mắt ấy khiến người khác sợ hãi, sau đó tay của anh đặt trên mép giường, hơi nghiêng thân thể về phía trước, tôi đang tựa người bên mép giường, cảm giác hơi thở anh đến gần.
Hơi thở ấm áp phát ra trên cơ bắp của đàn ông, tim tôi đập nhanh hơn, cảm giác nguy hiểm này khiến người ta không thể dễ dàng ngồi yên.
Nhưng anh ấy chưa nói gì, tôi cũng không thể làm gì được, nên đành vờ như không có việc gì, quay mặt đi.
Phía sau truyền đến tiếng động, tôi thoáng nhìn thấy anh đã mặc chiếc áo phông lên người rồi đứng lên nói: “Tôi đi rửa mặt.”
“Ừ.”
Anh ấy mở cửa phòng bên hông, bên ngoài sáng rực, anh cầm ly súc miệng và khăn mặt, ngồi xuống bên cạnh vòi nước ngoài cửa, bắt đầu rửa mặt, tôi nhìn ánh mặt trời chiếu lên người anh, chiếu lên chiếc áo phông màu xám, anh ấy thật sự đã biến mình thành rễ cỏ xù xì, đa số thời gian tôi nhìn anh, tôi không còn nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông tinh anh ở trên thuyền.
Có khi tôi nhìn vào mắt anh, nhìn thấy anh cúi đầu cười, như lại nhìn thấy bóng dáng người đàn ông dịu dàng và sáng ngời năm ngoái.
Anh ấy rửa mặt xong thì cúi đầu xuống dưới vòi nước, để vòi nước chảy lên đỉnh đầu, anh cố tránh miệng vết thương, cuối cùng dùng khăn mặt lau vài cái rồi trở về phòng nhìn tôi, nói: “Xong rồi, cô ăn sáng chưa?”
Tôi đáp: “Chưa, tôi nghe xong điện thoại đã vội đến đây.”
Anh ấy cười nói: “Đi ăn sáng trước đi, vừa ăn vừa nói.”
Trong ánh mắt mập mờ của những người thợ sửa máy, da mặt tôi nóng lên, cùng anh đi ra khỏi cửa hàng, tôi hỏi: “Hôm nay anh lại nghỉ làm, không sao chứ?”
Ô Ngộ đáp: “Hôm qua tôi đã làm suốt cả đêm rồi, hôm nay cần nghỉ ngơi một lát, không sao đâu.”
Tôi dừng bước, nhìn lên mặt anh, quả nhiên dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, chợt cảm thấy đau lòng.
Tôi nói: “Nếu không thì đừng ăn nữa, anh về ngủ tiếp đi, ngủ ngon rồi nói tiếp.”
Anh ấy nói: “Không sao, tôi không muốn để cô chờ.”
Trong lòng tôi dâng lên tia đau xót, tôi bật thốt lên: “Sau này tôi sẽ không để anh không ngủ lâu như thế.”
Anh ấy nở nụ cười, nhưng chỉ nhàn nhạt nói: “Cô là con gái, muốn ngủ bao lâu thì ngủ, còn tôi thì không sao đâu.”
Tôi cảm thấy anh ấy nên có phản ứng gì đó mới phải.
__
Chúng tôi tìm quán ăn nhỏ ở bên cạnh, nhưng tôi có loại ham muốn rất kì lạ, những món ăn vặt trên phố này, tôi đã ăn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy chúng đầy màu sắc rực rỡ, nóng hầm hập, tôi lại không nhịn được gọi rất nhiều, mỗi kiểu tôi đều muốn ăn một miếng.
Hôm nay có Ô Ngộ ở nay, ham muốn ăn uống của tôi cuối cùng cũng có thể giải phóng rồi.
Tôi gọi sáu, bảy loại rồi hỏi anh: “Anh có thể ăn hết không?”
Anh ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt anh như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tôi, nói: “Cô muốn ăn thì cứ gọi, tôi sẽ cố gắng quét sạch sẽ.”
Trong lòng tôi cảm thấy thõa mãn.
Sau đó, những món ăn ấy quả nhiên bị chúng tôi chén sạch sẽ.
Hai chúng tôi đi ra khỏi quán, đi về dọc theo đường cái, sắp giữa trưa rồi, ánh mặt trời rất chói chang.
Cô mở dù lên rồi nói: “Anh có muốn che chung không?”
Anh ấy nói: “Không cần.”
Tôi quan sát anh ấy rồi nói: “Anh đã rám đen hơn nhiều so với một năm trước.”
Anh ấy nói: “Đúng, nhưng không sao.”
Tôi lẩm bẩm: “Da trắng nhìn đẹp hơn.”
Anh ấy nói: “Khi tôi trắng như tiểu bạch kiểm, cũng đâu thấy cô thích.”
Trên đường cái rất vắng vẻ, mây nhẹ trôi trên bầu trời, ít người qua lại.
Trái tim tôi như bị người khác bóp lấy, tôi không biết sao anh lại nói như vậy, nhưng anh cũng im lặng không nói tiếp.
Tôi đột nhiên muốn nói: Sao anh biết tôi không thích?
Rồi lại phát hiện những lời như thế không thể thốt ra khỏi miệng, trước đây tôi cảm thấy người đàn ông này rất chính trực, nhưng bây giờ mới phát hiện, anh ấy đâu phải nhân vật dễ đối phó, mỗi một câu nói đều khiến cả người bạn bất ngờ chẳng kịp đề phòng, tâm trạng ngẩn ngơ.
Nhưng bạn lại không biết anh ấy cố tình hay vô ý?
Trái tim đàn ông giống như kim dưới đáy biển.
Người đàn ông vừa thông minh vừa bị tổn thương, lại càng như thế.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...