Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên ghế salon trong nhà.
Đầu óc của tôi hơi ngừng lại.
Tiếng mưa rơi lốp bốp vẫn vang bên tai, thậm chí tôi còn cảm nhận được cảm giác rét lạnh trong đêm mưa.
Nhưng mọi thứ xung quanh rất quen thuộc: Căn phòng, ghế sopha, cái tủ, như nhắc nhở tôi tôi đang ở đâu.
Tôi trở mình ngồi dậy, rót cho mình một ly nước ấm từ trong bình,uống một hớp, cơ thể mới dần dần cảm thấy chân thực.
Do đó, tôi vừa mới ngủ gật nằm mơ thấy chuyến du lịch mấy tuần trước sao? Hơn nữa giấc mơ còn rất chân thật, rõ ràng rành mạch như thế, mỗi một câu nói lúc ấy, từng cảm nhận, ký ức vẫn còn mới mẻ, đến nỗi tôi vẫn còn nhớ kỹ cảm giác tinh tế khi chạm vào tấm rèm ngoài ban công trên tàu.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng, lòng tôi từ từ bình tĩnh lại.
Tôi tựa trên ban công vừa phơi nắng vừa nghĩ: Không nên! Từ hôm đầu tiên lên thuyền, đối đầu gay gắt với người đàn ông đó, tôi vẫn chưa gặp lại anh.
Sau khi chuyến du lịch kết thúc cũng không liên lạc.
Anh ấy giống như đám mây, biến mất khỏi bầu trời của tôi, không còn thấy bóng dáng.
Sao hôm nay tôi lại mơ thấy anh? Hình như còn khiến ấn tượng khắc sâu hơn.
Tôi trở lại phòng khách, bật máy tính lên, đem nghi hoặc này nói với bạn thân Tráng Ngư của tôi.
Tráng Ngư vốn là tên khai sinh của Chu Hiểu Ngư, là tác giả trên mạng, cô ấy cũng ở thành phố Đại Lý, nhưng nhỏ hơn tôi, còn đang học đại học.
Tráng Ngư là tác giả nổi tiếng trên mạng chuyên viết truyện khoa học viễn tưởng kinh dị.
Cô ấy với tôi được gọi là cầm sắt hài hòa, tâm đầu ý hợp.
Chúng tôi chuyện gì cũng có thể nói với nhau.
Tôi nói: Ngư à, cậu nói xem sao tớ lại mơ thấy chiếc tàu đó, mơ thấy anh chàng đó vậy?
Tráng Ngư trả lời: Mơ thấy cái gì không quan trọng, quan trọng là mơ thấy đàn ông.
Tôi: ?
Tráng Ngư: Cậu khát khao rồi, suy nghĩ về tình yêu rồi, giấc mộng thiếu nữ rồi.
Tôi bình tĩnh trả lời: Haha, nói như cậu giống như không nói vậy.
Tráng Ngư: Chúng ta tổn thương lẫn nhau làm gì?
Tôi: Haha, chỉ tại không gian của mấy tác giả như chúng ta quá yếu ớt thôi!
Tôi hẹn Tráng Ngư ngày mai cùng nhau đi ăn cơm.
Cô ấy logout làm bài tập, còn tôi vẫn như thường ngày lên mạng xem tin tức.
Đấy là một trong những cách tôi tích lũy tư liệu thực tế để sáng tác.
Tôi sống một mình trong căn hộ gần trung tâm chợ, tôi dùng hết tiền nhuận bút cuốn sách bán chạy năm ngoái để thanh toán tiền đặt cọc.
Đây chính là cuộc sống hằng ngày của tôi, mỗi ngày ngủ cho đã rồi thức dậy, sau đó đi bộ xuống lầu kiếm đồ ăn, ban ngày ở nhà làm việc, đọc, kiếm tư liệu sáng tác.
Gần tối hoặc chủ nhật sẽ hẹn bạn bè ra ngoài ăn cơm, dạo phố, thi thoảng cả ngày dứt khoát không ra khỏi cửa, một mình ở nhà luyện phim, chơi game.
Còn đi du lịch giống như trên thuyền lần đó, để xem khi nào tôi tâm huyết dâng trào, lại đăng ký đoàn rồi lại xách túi ra khỏi cửa.
Cho nên, những người như chúng tôi, rất trống rỗng, khát khao ư? Cũng chưa chắc không có đạo lý.
Có bạn trên mạng đang bàn về con trai của nhà giàu nào đấy bị bắt trong lúc càn quét tệ nạn, tôi liếc mắt nhìn ảnh chụp của tên con trai nhà giàu đó, xấu quá, không có hứng thú
Một người khác nói hôm trước ở tiểu khu nào đấy vừa xảy ra một vụ án giết người, người chết là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trạng thái tử vong rất thảm thiết, hơn nữa còn có dấu hiệu bị xâm hại.
Tôi nâng cao tinh thần, liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh chụp hơi mờ, hơi đáng sợ, trên thi thể chằng chịt vết thương, không biết do cái gì tạo thành.
Nhưng có bạn trên mạng phân tích, bức ảnh này được ghép đấy.
Còn có người dọa rằng đây không phải là vụ đầu tiên mà là vụ án liên hoàn, tháng trước có người đàn ông ba mươi tuổi xuất hiện, dùng cách chết tương tự, thậm chí anh ta còn viết ra tên họ cùng với đơn vị mình đang làm việc.
Nhưng có một người bạn trên mạng khác phản bác ngay lập tức: Tôi với XX là đồng nghiệp làm chung công ty, cái chết của anh ấy là do say rượu lái xe đấy…
Tin tức trên mạng chính là như vậy, thật thật giả giả.
Có lẽ mỗi ngày tôi đều gặm những món ăn tinh thần này, nên vẫn chưa tìm được bạn trai.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...