Tôi cảm giác được khí lạnh và ẩm ướt, cảm giác hơi quen thuộc.
Tôi mở mắt ra, lại nhìn thấy khối đá có hình dạng như băng tuyết kia trải rộng tầm mắt.
Hang rộng lớn, không khí mát lạnh lan toả.
Tôi cảm thấy chân tay tuy đau đớn nhưng cũng không phải thực sự đau đớn, cúi đầu nhìn, cả người vẫn như lúc ban đầu.
Trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ cuối cùng của A Diệu trong ngực, vẫn còn hôn mê, nhìn thấy ánh đèn xe cấp cứu lập loè dưới chân núi.
Tôi từ từ mỉm cười.
Đàm Giảo ở ngay bên cạnh, gối đầu trên đùi tôi, nghieng mặt, ngủ say sưa.
Khoé miệng còn có chút nước miếng.
Tôi vươn tay, khẽ sờ mặt cô ấy, nhưng cô ấy không tỉnh.
Tôi từ từ ngồi dậy.
Hang vẫn bao phủ trong tầng ánh sáng tuyết mờ ảo, cách chúng tôi gần nhất chính là Trần Như Anh, tôi nhớ trước đó không lâu cô ta bị nhện cắn, lúc này cô ta ôm đầu gối, vùi đầu xuống.
Trên cổ có thể thấy được máu đã bắt đầu đóng vẩy.
Phùng Yên ngồi bên cạnh cô ta, vẻ mặt ân cần lo lắng nói gì đó.
Trần Như Anh đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt chán ghét, đẩy tay Phùng Yên ra, sau đó che ngực, nôn mấy cái.
Cô ta phát hiện ra ánh mắt tôi, xoay đầu lại, trong mắt có ánh nước: "A Ngộ..."
Vẻ mặt Phùng Yên âu sầu nhìn tôi.
Giọng tôi đủ để cho cô ta nghe thấy: "Đừng sợ, cũng đừng để cảm xúc chùng xuống.
Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi, sau này mặc kệ tình hình thế nào, quý trọng bản thân, cũng nhớ chăm sóc mẹ cô, đừng để cho bà đau lòng."
Trần Như Anh hơi ngơ ngác, ánh mắt trở nên tối tăm, lại vùi đầu xuống.
Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ ngồi trong góc, lúc này không biết hai người nói gì, Chu Quý Nhuỵ tựa vào đá, Ngôn Viễn dịch qua hôn cô ta.
Vẻ mặt Chu Quý Nhuỵ ỷ lại ái mộ, dáng vẻ của Ngôn Viễn nhìn cũng vô cùng thâm tình, càng hôn càng động tình, thân mật hơn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người khác.
Tôi nhìn chỉ cảm thấy chướng mắt.
Người thanh niên tên Chuy Duy kia, trước nay luôn dính một chỗ với Lưu Song Song.
Hai người ngồi rất gần, dường như còn thân thiết hơn so với bạn bè bình thường.
Chu Vũ Đồng vẫn là ngồi một mình, liếc tôi, im lặng.
Trong đám người có người lạ không biết, có người quen cũng không phải là người lương thiện.
Tâm nguyện cả đời của tôi đã xong, mục tiêu duy nhất hiện tại là đưa Đàm Giảo an toàn ra ngoài, cẩn thận đề phòng không thiếu.
Cuối cùng đã cứu được Ô Diệu, nhưng tôi vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dường như có một ngọn núi đặt trên lưng tôi đang giãy dụa.
Tôi tiếp tục quan sát xung quanh, chỗ quỷ dị kì lạ này, toàn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chúng tôi quả thực đã đến một nơi bí mật, chưa từng có người đến, cất giấu sức mạnh thiên nhiên kì bí.
Nó thay đổi cuộc sống quá nhiều người, thay đổi vận mệnh của tôi, nhưng cũng để cho tôi và Đàm Giảo cả đời gắn chặt với nhau.
Ở trong lòng đất không có cách nào cảm nhận chuẩn xác được phương hướng và độ cao.
Tôi cũng không biết lòng đất này sâu bao nhiêu, đi hướng nào.
Nhưng trực giác mách bảo tôi, chúng tôi vẫn còn ở trong cái hồ lớn kia.
Không khí trong đây lưu thông, cho nên nhất định có đường thông ra bên ngoài.
Đàm Giảo ừm một tiếng, tôi cúi đầu xuống, cánh tay chống lên mặt đất, nhìn cô ấy.
Cô ấy mở mắt nhìn tôi, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, người nhào đầu về phía trước, tôi ôm chặt vào lòng.
Cô ấy đã thấy rõ cảnh vật xung quanh, khẽ hỏi tôi: "A Ngộ...!như vậy có phải Ô Diệu đã chắc chắn được cứu rồi không?"
Tôi nói: "Đây là lần vượt thời gian cuối cùng của chúng ta, chắc chắn được cứu rồi, không thể nào thay đổi nữa."
Cô ấy mỉm cười, tôi cũng vậy, con đường sinh tử này cuối cùng đã khổ tận cam lai, sự yên lặng vui sướng chỉ có hai chúng tôi biết.
Chúng tôi áp trán vào nhau, cười nhìn nhau.
Lúc này tôi hoàn toàn không quan tâm đang ở đâu, có ai đang nhìn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...