Giọng nói của cô ấy bình tĩnh dịu dàng, tôi nghe mà trong lòng đột nhiên đau nhức, biết rõ đây có lẽ là những lời cô ấy nín nhịn mấy ngày.
Tôi nói: "Anh đồng ý với em, Giảo Giảo.
Sẽ không để cho em chờ đợi một mình.
Anh là chồng em, anh sẽ quay trở về bên em."
Cô ấy đưa tay lau mắt: "Đừng tự phong, hiện tại vẫn chỉ là vị hôn phu thôi! Hơn nữa vẫn còn là tự quyết định đấy! Cũng không biết cha mẹ em có chấp nhận anh hay không!"
Tôi nắm tay cô ấy: "Em cảm thấy cô chú sẽ không chấp nhận anh?"
Đàm Giảo bĩu môi, thở dài: "Cha mẹ em đúng là thích nhất học bá, con cái nhà hàng xóm.
Hơn nữa còn là đại học Thanh Hoa, em có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bọn hộ nâng anh trong lòng bàn tay rồi.
Địa vị tương lai của em trong nhà vô cùng thê thảm, trước kia là hai người quản lý em, sau này là ba người, aiz..."
Tôi mỉm cười, cô ấy cũng cười, ánh mắt ánh vào ánh trăng lập loè, đẹp đến mức khiến cho tôi không thể nào dời mắt, đẹp đến mức dù lòng tôi lạnh lẽo vẫn tràn ngập hi vọng.
Cơm nước xong, Đàm Giảo đi ra ngoài với hai người họ, đi thăm hỏi đơn giản.
Tôi tích trữ thể lực đợi đến mai.
Dựa vào giường, tiếp tục xem video trong hộp đen xe Trần Tinh Kiến, lật tài liệu vụ án.
Tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điểm quan trọng nào đó.
Trong hộp đen xe Trần Tinh Kiến không quay được xe người thứ hai.
Vị trí gã đỗ xe cũng tránh được camera nhà hàng gần đó.
Tôi phải làm thế nào mới tìm kiếm được tung tích người thứ hai đây? Không thể có người nào không để lại dấu vết, nhất định có camera chụp được chiếc xe thứ hai, nó ở nơi nào?
Sau đó tôi vô cùng mệt mỏi, có lẽ là do tác dụng của thuốc, mơ màng thiếp đi.
Có lẽ bởi vì trước khi ngủ còn đang nghĩ đến những chuyện này, nên trong mơ cũng thế.
Tôi mơ thấy lần đầu đuổi theo hung thủ chính là buổi đêm kia, ngõ nhỏ tối đen, bạn bè gào thét, bóng dáng của gã, người qua đường gây trở ngại, sau đó gã chạy vào ngõ nhỏ quán bar, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi...!
Trần Tinh Kiến từ trong quán bar đi ra.
Trong bóng tối, xa xa, rõ ràng còn có một người khác đi xa.
Tôi và Đàm Giảo lái xe tới Cục cảnh sát, nói dối cô ấy là người bị hại.
Trên đường chúng tôi tới nhà hàng của nạn nhân đầu tiên Trần Ninh Mông, lúc ấy Đàm Giảo nói một câu, cô ấy nói...!
Cô ấy nói...!
Tôi mở mắt, nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên, cơ thể Đàm Giảo rúc bên cạnh tôi, ngủ say, nhưng trong đầu tôi đã vô cùng tỉnh táo.
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Giảo, nhớ tới lúc chúng tôi đứng bên ngoài nhà hàng, cô ấy nói: Nơi này hình như hơi quen mắt.
Tôi trả lời như thế nào nhỉ?
Tôi nói: Bởi vì chúng ta từng đến đây.
Nơi này cách một con phố với quán bar xảy ra vụ án của Hứa Tĩnh Miêu.
Chính là con phố bắt gặp chiếc xe của Trần Tinh Kiến.
Địa hình kia tôi đã sớm quen thuộc, lúc này có một ngọn lửa thiêu đốt trong đầu tôi, sau đó từng không gian dần được thắp sáng.
Tôi đột nhiên nhớ ra những lời Trần Tinh Kiến từng nói trong đoạn video thẩm vấn, gã nói tất cả con mồi, lựa chọn địa điểm, còn cả ra tay đều là người thứ hai.
Tôi nhắm mắt lại, nhớ tới đêm ban đầu trải qua kia.
Trong ngõ nhỏ, người nọ không ngừng chạy trốn, vốn trúng một côn không thể thoát được, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi ngăn cản tôi...!
Sau đó, cảnh sát muốn tìm nhân chứng này lại không được.
Công khai thu thập manh mối cũng không có ai đến chủ động liên hệ.
Nếu quả thực là cư dân vùng gần đó, sao lại không tìm thấy?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...