Mây Đen Gặp Trăng Sáng FULL
Thẩm Thời Nhạn liếc tôi: "Đã hiểu, tôi cũng sẽ bảo lão Đinh canh chừng khu vực đó."
"Không không..." Đàm Giảo lắc đầu, "Anh chưa hoàn toàn hiểu ý của tôi, anh muốn canh giữ rốt cuộc là thùng rác gần nhà Lưu Tiểu Giang hay là gần nhà Ô Ngộ?"
Thẩm Thời Nhạn khẽ giật mình, Tráng Ngư cũng trừng lớn mắt.
Đàm Giảo nói: "Cả hai đều có khả năng.
Bởi vì chuyện này hoàn toàn quyết định bởi ý nghĩ của gã kia."
Chúng tôi đều im lặng.
Quả thực nếu như tâm lý tội phạm dễ dàng nhìn thấu khống chế như vậy, chỉ sợ đã bị truy nã quy án rồi.
Phỏng đoán lòng người vốn là một chuyện thay đổi trong nháy mắt.
Chúng tôi thảo luận, phỏng đoán ra ba địa điểm có khả năng, nhưng vẫn không thể xác định.
Tuy vậy khi tôi nhìn về phía Đàm Giảo lại phát hiện tuy vẻ mặt cô ấy nghiêm trọng, nhưng trong mắt vẫn có ánh sáng lợi hại nào đó.
Vì thế tôi hiểu ra tuy cô ấy còn chưa nhìn thấu chân tướng, nhưng đã từng bước tiếp cận mục tiêu.
Tôi đột nhiên nhớ tới cô ấy từng nói qua câu này: Vận mệnh không ở nơi nào khác, chỉ ở trong lòng bàn tay em.
Khi cô ấy tự tin, chuyên tâm đối mặt thực sự không có thứ gì ngăn cản được.
Trong lòng tôi cũng dâng lên niềm hi vọng mãnh liệt đối với việc cứu Ô Diệu về, cũng nắm chắc thêm vài phần.
Không nghĩ tới lúc thời khắc cần thiết nhất trong cuộc đời, cuối cùng vẫn là người phụ nữ của tôi dẫn dắt tôi ra khỏi vũng bùn.
Quyết tâm kiềm chế cảm xúc, những tình ý, cảm kích kia, tất cả cảm kích và ái mộ đợi sau này sẽ nói cho cô ấy nghe.
Không ngờ khi đang thảo luận đến phần cuối, cô gái này lại công bố ra một manh mối nhìn như bình thản nhưng khiến người ta ta phải suy nghĩ sâu xa...!
"Mặt trời lặn." Đàm Giảo nhấp một ngụm trà, "Tại sao lại là mặt trời lặn?"
"Có phải là...!thời gian mặt trời lặn có ý nghĩa đặc biệt với gã?" Tôi nói.
Đàm Giảo mỉm cười: "Có lẽ.
Nhưng dựa vào nhiều lần gã gây án, dường như cũng không có bất kì chút thiên vị nào với thời gian mặt trời lặn.
Theo lý thuyết, nếu như nghiêm túc như tính toán ba ngày gã nói, có lẽ gã phải ra tay vào 0 giờ đêm mới đúng, mới thắng được viên mãn.
Hơn nữa nửa đêm càng không dễ dàng bị phát hiện, nhưng tại sao gã lại quyết định mặt trời lặn?"
"Chẳng lẽ cảnh sắc mặt trời lặn đẹp hơn? Gã có tâm hồn thơ mộng như vậy?" Tráng Ngư mở miệng.
Thẩm Thời Nhạn: "Đừng nói linh tinh."Đàm Giảo lại nói: "Không, Thẩm Thời Nhạn, lần này anh nói sai rồi, có lẽ Tráng Ngư nói đúng đấy.
Nếu như gã thật sự lựa chọn một nơi vô cùng đẹp ngắm mặt trời lặn thì sao? Tôi đã điều tra ba ngày sau trời nắng.
Gã lựa chọn điểm này nhất định là có nguyên nhân, nhất định có thứ gì đó tác động đến gã.
Bởi vì mặt trời lặn mang nghĩa một ngày kết thúc, ban ngày chấm dứt, bóng tối tiến đến.
Đây cũng có thể là lần giết chóc duy nhất của gã.
Vào thời khắc gã thắng được chúng ta, nắng chiều đầy trời, ánh tà dương như máu.
Tia sáng cuối cùng trong trời đất rơi về phía dưới chân trời, còn bữa tiệc lớn của gã mới chỉ bắt đầu, như là dã thú vừa xổ khỏi lồng.
Tôi cảm thấy cảnh tượng như vậy mới có ý nghĩa biểu tượng với gã, sẽ làm gã kích động hơn.
Có lẽ đây là nguyên nhân thực sự gã lựa chọn mặt trời lặn.
Hơn nữa...!dựa theo kĩ thuật mà nói, trong bối cảnh trống trải tráng lệ này, đi hành hạ giết một người so với trong căn phòng nhỏ âm u sẽ kích thích hơn.
Nếu là lần cuối cùng, dĩ nhiên gã càng phải to gan hơn.
Cho nên, nói không chừng có thể thực sự gã đã đưa Ô Diệu tới một toà nhà cao tầng hoặc đưa thẳng đến vùng ngoại ô có thể nhìn thấy mặt trời lặn."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...