Gã nói: "Thực ra...!tôi luôn rất ngạc nhiên với một chuyện, nếu con người bị chém ngang, liệu còn có thể sống hay không.
Có lẽ là vẫn sống đấy, cô xem những bộ phim truyền hình kia ấy, người bị chém thành hai đoạn vẫn còn có thể bò được, thậm chí có người còn chụp được tấm ảnh quý giá.
Chúng ta có nên thử không? Quá trình có thể sẽ hơi chậm, có thể cô sẽ tương đối đau.
Cô có thể ra sức hét, xung quanh đây không có người.
Nếu tiếng thực sự lớn, tôi sẽ che miệng cô lại.
Nhưng thực sự không có người tới cứu cô đâu.
Lúc Ô Ngộ sắp chết, tôi sẽ để cho anh ta nhìn một chút hình dạng này của cô, cô cảm thấy thế nào? Nhìn thấy cô gái mình thích, chỉ còn một nửa nằm lỳ trên giường.
Cô nói xem anh ta sẽ có cảm giác gì? Anh ta có bị doạ bỏ chạy hay không? Nhưng tôi cam đoan với cô, anh ta cũng sẽ không tốt hơn cô chút nào đâu."
Tôi cảm thấy mỗi giọt máu trong cơ thể run lên, tôi như cảm giác được phần eo có khí lạnh không tốt vờn quanh.
Cuối cùng tôi không ngăn được nước mắt chảy xuống, toàn bộ đều chảy vào tay gã.
Tôi đột nhiên có xúc động mãnh liệt, muốn cầu xin gã bỏ qua cho mình, đừng đối xử với tôi như vậy.
Tuy thế tôi vẫn chịu đựng, tôi vô cùng sợ hãi đến mức không thở nổi, em rất sợ, Ô Ngộ, em sợ lắm.
A Ngộ, anh ở đâu? Có phải cũng đang chịu khổ không? Em nên làm thế nào đây?
Em rơi vào địa ngục rồi.
Từ nay về sau rơi vào địa ngục hắc ám khôn cùng.
A Ngộ, em thực sự rất sợ.
Gã dời tay, nhưng tôi đã chẳng còn nhìn rõ dáng vẻ của hắn nữa, bởi vì qua làn nước mắt mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng mình nức nở trong căn phòng trống rỗng này.
Gã đi khỏi nhà gỗ, nói đi lấy dụng cụ.
Tôi không ngừng khóc, gã đã khiến tôi đối diện với nỗi sợ hãi nhất trong lòng.
Tôi luôn tự cho là mình thông minh linh hoạt, còn từng đọc thuộc lòng tài liệu tâm lý tội phạm, mỗi lần tôi đều kích động muốn ở bên Ô Ngộ bắt hung thủ.
Song hoá ra thực sự khi rơi vào đầu mình, tôi cũng không khác gì với những cô gái kia.
Gã sẽ huỷ hoại, chà đạp tôi, còn tôi ngoài sợ hãi ra thì từ nay về sau không có cách nào thoát khỏi gã.
Một lát sau, gã quay trở lại, tiếng động rất lớn, kéo theo một cái hòm.
Tôi đoán gã giấu dụng cụ ở trong căn phòng nhỏ phía sau hoặc là để lên xe.
Nước mắt tôi đã ngừng lại.
Gã cầm lấy cưa đi đến trước mặt tôi, tôi phát hiện gã đeo mặt nạ đen sì, không có bất cứ hình vẽ nào, như thể muốn che kín hết ngũ quan.
Tôi cũng nhìn thấy phía sau tai gã, trên cổ có một vết sẹo vô cùng khó coi.
Từ câu nói đầu tiên của gã với tôi đã rất khàn, không biết là do bẩm sinh hay là cố ý giấu diếm.
Gã bộc lộ toàn bộ dục vọng trước mặt nạn nhân, nhưng lại thực sự che giấu bản thân chân thật.
Tôi hỏi: "Sợ hãi đối mặt với nạn nhân như vậy sao?"
Gã cầm cưa, nói: "Cái gì?"
Tôi nói tiếp: "Thực ra chả có gì khác biệt."
Gã nhin tôi không nói lời nào, đôi mắt đen kịt sau mặt nạ yên lặng.
Tôi nói: "Cho dù anh giết tôi, tách rời tôi, hay là giết thêm nhiều người nữa, anh cũng sẽ chả có gì khác biệt.
Trong lòng anh vẫn sẽ trống rỗng, thứ anh muốn chưa bao giờ đạt được; khiến cho người ta sợ hãi chẳng qua vốn là nỗi sợ hãi của anh.
Vô dụng thôi, một khi đã bắt đầu con đường này rồi, anh sẽ không dừng lại được, cuối cùng vẫn không có cách nào để sống bình thường.
Rốt cuộc anh vẫn sẽ bị cảnh sát bắt, đời này đều bị huỷ hoại.
Anh bỏ cưa xuống, tất cả vẫn còn kịp, tôi không nhìn thấy mặt anh, cũng không có ai thấy anh, nhận được ra anh.
Anh vẫn còn có thể quay lại cuộc sống yên ổn."
Gã im lặng một lát, mỉm cười, nói: "Đây đúng là lần đầu tiên của tao, nếu như không tính những thứ mơ hồ nhìn thấy trong tương lai kia.
Nhưng không thử thì sao biết được? Nói thật cô rất đặc biệt, hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng.
Tôi không muốn giết cô, nhưng cô thể hiện quá hiểu rõ tôi, giống như muốn biết gì đó.
Vậy cô cũng nên biết tôi không có cách nào, tôi đã suy nghĩ kĩ chuyện này trong nhiều năm, tôi đã không còn quay lại được nữa rồi."
Gã từ từ hạ cưa xuống, trời hè ăn mặc mỏng mảnh, răng cưa lạnh buốt chạm vào da tôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...