Máy Bay Giấy

Edit: voi còi

“Có muốn ăn khuya hay không?” Tưởng Mĩ San mở cửa phòng của Đổng Thuần An ra, thăm dò nhìn hai người trong phòng, Đổng Thuần An đã tắm qua nằm ở trên giường, Vệ Hòe Tư lại ngồi ở bên giường, cúi đầu ghi chép.

“Mình muốn...” Đổng Thuần An nói còn chưa nói xong, bên cạnh lại có người quăng đến cho cô một cái xem thường, cô đành phải đem lời nuốt vào trong bụng.

“Mình muốn ngủ...”

“Vậy thì mình đành gọi bọn a Quan đến đi ăn cùng mình thôi.” Tưởng Mĩ San cũng không muốn quấy rầy bọn họ, vẫy vẫy tay liền rời đi.

“Buổi tối em chưa ăn no sao?” Vệ Hòe Tư mang cô đi nhà hàng ăn cơm đến no căng bụng, nếu cô nói chưa ăn no, xác định chắc chắn sẽ bị mắng một trận.

“Có a.”

“Vậy còn muốn ăn khuya cái gì?” Vệ Hòe Tư liếc mắt lườm cô một cái.

“Em không biết hiện tại các cô gái trẻ đều lưu hành giảm béo sao?”

“Em cần giảm béo sao?” Không thể nào?

Từ sau khi mang nha bộ, thực sự cô đã ăn rất ít.

Đổng Thuần An thừa nhận thời kỳ học trung học có chút trẻ con béo phì, nhưng hiện tại chắc chắn là đã sớm tiêu tan rồi.

Cô sờ sờ cằm, đầy, chắc chắn không cần lo lắng có hai cằm mới đúng.

“Em đã làm cho nha bộ bị hủy mặt của em, chẳng lẽ không suy nghĩ muốn bỏ chút thời gian giữ gìn vóc dáng của mình sao?” Vệ Hòe Tư nhắc nhở cô.

“Dáng người của em thực sự tệ như vậy sao?”

Đổng Thuần An cho tới bây giờ không nghĩ tới điều này, có lẽ là Tưởng Mĩ San luôn luôn đều so sánh béo hơn cô, cho nên cô liền cảm thấy bản thân dáng người hoàn hảo, không nghĩ tới Vệ Hòe Tư thế nhưng chú ý tới... Điều này có phải đại biểu cô thật sự béo lên mà mình không biết hay không?

“Anh không nghĩ chờ anh xuất ngũ trở về nhìn đến em lấy nha bộ ra, nhưng là lại biến thành một người mập mạp.”

“Em cũng rất thống khổ a! Anh không biết là từ khi mang nha bộ, cơ hồ cái gì em cũng đều không thể ăn, cả người gầy một vòng, là thói quen gần đây của em, mới ăn nhiều một chút.” Đổng Thuần An ủy khuất nói.

“Không phải em nói em đã có chuẩn bị tâm lý muốn nhận hết thảy sau khi mang nha bộ sao?”

Vệ Hòe Tư nâng mi nhìn cô, phảng phất đang nói cô nói chuyện không giữ lời.

“Tốt... Nhận liền nhận.” Cô nói có chút chột dạ.

“Dù sao em có thể vì hai năm sau làm chuẩn bị.”

“Làm cái gì chuẩn bị?”

“Đến lúc đó em liền học đại học năm thứ ba, năm thứ tư, lãng phí hai năm thời gian không tìm một bạn trai, đến lúc đó em chỉnh răng thành công, hơn nữa dáng người cũng thay đổi hoàn mỹ, em liền có thể vì tình yêu của mình mà tiến lên.”

Đổng Thuần An nhìn hắn, hoài nghi hắn không phải là đang đùa, nhưng mà trên mặt của Vệ Hòe Tư không cười...

Hắn có thể không biết cô thích hắn, nhưng mà hắn làm sao có thể cổ vũ cô cùng người con trai khác phát sinh cảm tình chứ? Còn vì tình yêu tiến lên a!

“Em thật sự muốn ngủ...” Cô đem mặt vùi vào trong chăn, đêm nay cô cự tuyệt nhận hắn cho rằng cô ngủ say sau đó hôn chúc ngủ ngon.

*****

“Rất kỳ quái, rõ ràng gần đây không thấy được mấy cây, nhưng tiếng ve lại kêu liên tục không ngừng, thật không biết là từ đâu truyền đến.”

Đổng Thuần An cũng không nhúc nhích lắng nghe thanh âm từ bên ngoài truyền đến. Tưởng Mĩ San quay đầu liếc nhìn cô một cái:

“Có phải không có Vệ Hòe Tư ở đây, cho nên bạn nhàm chán nghe đến tiếng ve kêu phải không?”

“Mình là nhàm chán không sai, nhưng không phải là vì hắn.” Đổng Thuần An mạnh miệng trả lời.

Vệ Hòe Tư đi làm lính đã hơn một tháng, mắt thấy muốn khai giảng, thời tiết vẫn nóng vô cùng như trước, nhiệt độ không khí không có ý tứ muốn giảm xuống.

“Đột nhiên thật hoài niệm mùa đông.” Tưởng Mĩ San bỏ lại quần áo trên tay, có chút phiền chán ngồi vào trong sofa.

“Mình đã mặc chán những quần áo này rồi, mình nghĩ nên mua quần áo mùa thu thôi.”

“Như thế nào?” Đổng Thuần An nhìn biểu cảm của cô, cảm thấy có chút không thích hợp.

“Bạn nhìn cánh tay của mình, mình to béo thế này có thể đi làm công nhân bến tàu được rồi! Loại áo bó sát người thế này nói rõ muốn lộ ra khuyết điểm của mình mà!”

“Còn mình thì sao?” Đổng Thuần An như là bị nhắc nhở, kéo tay áo muốn cô hỗ trợ nhìn xem.


“Bạn lo lắng cái gì a? Bạn cũng sắp trở thành người suy dinh dưỡng rồi còn lo lắng chính mình béo, muốn tức chết mình sao?” Tưởng Mĩ San rất nhanh bị cô chọc tức đến miệng sùi bọt mép.

“Nhưng mà Vệ Hòe Tư muốn mình chú ý dáng người, còn nói cái gì anh ấy không hy vọng sau khi xuất ngũ trở về nhìn đến mình biến thành đại mập mạp, muốn mình nhớ được bình thường phải vận động nhiều, thế nhưng anh ấy sẽ chú ý này đó nha!”

“Vô nghĩa, người để ý đương nhiên hắn sẽ chú ý.” Tưởng Mĩ San cũng không biết là có cái gì rất kỳ quái.

“Bạn không cần nói như ông cụ như vậy để làm mình vui vẻ, anh ấy đâu có để ý mình? Khi bọn mình ở cùng nhau, anh ấy cũng không có...” Nói chưa xong, Đổng Thuần An đột nhiên im miệng không nói.

“Vì sao không nói tiếp?” Tưởng Mĩ San đã sớm cảm thấy giữa bọn họ nhất định có tia lửa.

“Nhất định hai người có cái gì, liền tính bạn không nói cũng không quan hệ, mình sẽ không hỏi, dù sao mình cũng nhìn ra được, lúc bạn ngủ cũng thật săn sóc ôn nhu, bằng không bạn còn hi vọng xa vời hắn làm như thế nào?”

“Nói không thể nói như vậy, chúng ta luôn luôn đều không có làm cái gì...” Trừ bỏ lúc cô còn chưa có mang nha bộ hắn có hôn qua cô một lần, còn có mỗi ngày buổi tối thời điểm hắn cho rằng cô đã ngủ say sẽ hôn lên má cô chúc ngu ngon, nhưng trước khi không nói rõ ràng, trên đường phố bọn họ cũng không có nắm tay, động tác cũng không tính thân thiết, nói chuyện cũng không làm gì có thành phần liếc mắt đưa tình, cái này thật sự không thể xem như có cái gì tiến triển.

“Vậy bạn muốn hắn làm cái gì hoặc là tính các ngươi thực có cái gì?” Tưởng Mĩ San hỏi lại cô.

“Muốn dắt tay, muốn ôm nhau, hay là muốn hôn nồng nhiệt mới được?”

“Chúng ta đã hôn qua...”

Hỏng bét! Ánh mắt của Đổng Thuần An mở to, biết tự mình nói sai.

“Mình biết mà!” Tưởng Mĩ San rất giống là đã đoán trúng vỗ mạnh tay.

“Vệ Hòe Tư đúng là ghê gớm, hắn nhất định là thật sự rất thích bạn, bằng không bạn mang nha bộ như vậy, hắn thế nào...”

Lời này vừa nói lại đụng trúng chỗ đau của Đổng Thuần An.

“Là trước khi mình mang nha bộ.” Vẻ mặt của cô trở nên u oán.

“Đã lâu như vậy?”

“Mình vì anh ấy mới mang nha bộ a.”

*****

“Anh đã về rồi.”

Đổng Thuần An vừa về đến chỗ ở, liền phát hiện Vệ Hòe Tư đang xem TV, tóc của hắn cắt thành kiểu tóc húi cua, lại càng hiển lộ khí khái nam tử của hắn, hơn nữa cả người hắn cũng phơi đen không ít.

“Nghỉ phép sao?”

Lúc trước hắn cũng chưa từng nói với cô là hắn được nghỉ.

“Ừ, nghỉ ba ngày. Mĩ San đâu?”

“Tối hôm qua cô ấy cùng với bạn đi leo núi, bọn họ muốn chơi ba ngày.” Đổng Thuần An vừa nói vừa buông ba lô.

“Vì sao chưa từng thấy em cùng cô ấy đi chơi vậy?”

“Em chờ đi nha sĩ.” Muốn tới chỗ nha sĩ một lần nữa điều chỉnh vị trí, nghĩ đến khả năng sẽ gặp phải đau đớn, cô liền bắt đầu có chút nổi giận.

“Anh đi cùng em.”

“Không cần, tự em đi là được rồi.”

Cô cũng không muốn bộ dáng mình kêu oa oa bị hắn nhìn thấy.

Vệ Hòe Tư nhìn vẻ mặt của cô chỉ biết không thích hợp. “Vì sao em sợ anh đi?”

“Cái đó rất khó nhìn, em há miệng làm cho người ta đem em làm cho kêu oa oa, vì sao anh muốn đi xem cái loại trường hợp này?” Đổng Thuần An thẳng thắn nhận tội.

“Đây cũng không phải lần đầu tiên anh cùng em đi đến gặp nha sĩ.”

Thời điểm lúc Thuần An còn nhỏ cũng là từ hắn mang theo cô đi gặp nha sĩ.

“Em đã trưởng thành, hơn nữa em cảm thấy rất xấu hổ.”

Cô xoay mặt, dù sao cô cũng không muốn cho hắn nhìn đến đức hạnh kia của cô.

“Anh có thể giúp được em cái gì không?”

“Anh có thể nấu cháo loãng...” Cô cũng không muốn hoàn toàn đẩy hắn ở ngoài ngàn dặm, thật vất vả Vệ Hòe Tư mới được nghỉ phép, nếu cô luôn đem hắn đẩy ra thật xa cũng không phải biện pháp, hắn nhiều lắm sẽ chỉ ở bên người cô hơn một năm mà thôi.

“Bởi vì sau khi chỉnh sửa lại nha bộ cho tốt,ăn đồ ăn cứng rắn sẽ không thoải mái.”


“Được, vậy trước tiên em đi gặp bác sĩ đi.”

*****

Đi gặp nha sĩ xong trở về, quả thực đã có cháo loãng đang chờ cô, gương mặt của Đổng Thuần An khổ sở, thử mỉm cười đối với hắn lại ngay cả khí lực để cười đều không có.

“Bác sĩ nói vị trí đã sửa lại, cho nên nhịn thêm một năm thì tốt rồi.”

Lời này không biết là đang an ủi cô hay vẫn là đang an ủi Vệ Hòe Tư.

“Rất đau sao?”

“Qua vài ngày sẽ quen là tốt rồi.” Nói như thế nào đây đều là chính cô lựa chọn.

“Anh nghĩ... Em muốn là đi trở về, bọn họ còn nhận được em sao?” Hắn cẩn thận nhìn mặt của cô,

“Chắc là nhận ra được.”

“Sẽ sao?” Đổng Thuần An nhìn một bên gương, nghiêng bên này nhìn một cái, nghiêng bên kia nhìn một cái.

“Em gầy rất nhiều, mặt cũng không đầy đặn như trước, nếu ngay cả răng nhỏ cũng không thấy, chắc là mọi người không nhận ra em mới đúng.”

“Ánh mắt của em vẫn không thay đổi a.”

Ánh mắt của cô vẫn long lanh như cũ, chỉ cần nhìn cô lâu một chút, Vệ Hòe Tư liền vui vẻ lo lắng hắn sẽ đáp ứng bấy cứ yêu cầu gì mà cô đưa ra.

“Anh không hiểu vì sao em luôn trăm phương nghìn kế muốn thay đổi bản thân?”

“Em không cảm thấy em như vậy là rất tốt...”

Cô múc một muỗng cháo loãng, lời nói có chút không biết làm sao.

“Nhưng mà anh thấy rất khá.”

Trong ánh mắt của Vệ Hòe Tư có bao dung cùng sủng nịch, Đổng Thuần An còn tưởng rằng là cô nhìn nhầm, điều này thật sự không quá giống hắn, co không dám trả lời, đành phải cúi đầu ăn cháo loãng vượt qua thời gian xấu hổ này.

“Chắc là em có thể xin nghỉ hai ngày đi?”

“Vâng.” Cô gật gật đầu.

“Ngày mai chúng ta có thể đi leo núi tìm bọn Mỹ San.” (chỗ này là “lạp lạp sơn” = “拉拉山”mình không hiểu lắm dùng QT ko tra được gì, hix..)

“Có thể chứ?”

Kỳ thực Đổng Thuần An cũng rất muốn đi, nếu là Vệ Hòe Tư muốn đi cùng cô, đương nhiên không thể tốt hơn.

“Dù sao anh cũng nghỉ phép.”

Tất nhiên là Đổng Thuần An muốn đi, nhưng mà thật vất vả hắn mới có cơ hội có thể trở về nghỉ ngơi vài ngày, nếu lại cùng cô đi du lịch, nhất định sẽ rất mệt.

“Em nghĩ vẫn là quên đi.” Cô nghĩ nghĩ vẫn là lắc đầu, không nghĩ bởi vì liên quan đến bản thân, lại liên luỵ đến Vệ Hoè Tư.

“Thật sự em không muốn đi?”

Cô gái tầm tuổi như cô chắc chắn là đều thật thích ra ngoài đi chơi mới đúng.

“Đúng vậy!” Cô cố ý nói:

“Em còn chưa quên nhắc nhở của anh, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ em lấy nha bộ xuống, toàn thế giới này đều là của em!”

“Em còn chưa quên những lời này a?”

Vệ Hòe Tư có chút buồn cười nói.

“Cái này tỏ vẻ em có đem lời nói của anh nghe vào trong tai, chắc là anh cao hứng lắm.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng ở trong lòng Đổng Thuần An lại thề: Chờ toàn thế giới đều dừng ở trên tay của em, cái thứ nhất mà em muốn chính là anh!

*****


Qua cái mùa đông cũng không lạnh lắm, mặt trời nóng bức lại lần nữa phát uy, Tưởng Mĩ San vội vàng chạy vào trong phòng, mở cửa liền cảm giác được trong phòng khách truyền đến không khí mát lạnh, hiển nhiên đã có người ở nhà, cô tập trung nhìn vào, thì ra là Vệ Hòe Tư.

“Làm sao em không cảm thấy là anh tham gia quân ngũ vậy?” Cô hướng hắn chế nhạo.

“Ba ngày hai bữa đều thấy được anh.”

Vệ Hòe Tư cũng coi như không tồi, nghỉ phép cũng sẽ không thể ra bên ngoài chạy, hắn nhất định cũng có bạn của tự mình, nhưng mà lại rất ít khi nhìn thấy hắn cùng người khác đi chơi.

“Em không chào đón anh trở về phải không?” Vệ Hòe Tư tức giận nhìn cô một cái.

“Dù sao trong nhà này có một người khác chào đón anh là đủ rồi, em đi rửa mặt trước đã.” Tưởng Mĩ San bỏ ba lô xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt, đi ra lại hỏi: “Thuần An đâu?”

“Không biết, anh trở về đến bây giờ còn không thấy được cô ấy.”

Vệ Hòe Tư cũng cảm thấy kỳ lạ, bình thường Đổng Thuần An trở về sớm hơn so với Tưởng Mĩ San, nhưng hiện tại đều đã buổi tối hơn sáu giờ còn không gặp nhân ảnh của cô.

Trong ba lô của Tưởng Mĩ San truyền ra một trận tiếng chuông, là thanh âm di động.

“Uy... Thuần An, sao bạn còn chưa có trở về... Cái gì?! Bạn có bị làm sao hay không... Được! Chúng ta lập tức đi qua.”

Vệ Hòe Tư nhìn cô một mặt khẩn trương, lập tức đứng lên.

“Cô ấy như thế nào?”

“Ở trong cục cảnh sát, cô ấy bị người cướp!”

*****

Hai người nhanh chóng đi tới cục cảnh sát, chỉ thấy khuôn mặt của Đổng Thuần An trắng bệch nghiêm mặt ngồi ở bên trong, một mặt kinh hồn chưa định.

“Thuần An!”

Thanh âm của Tưởng Mĩ San so với người còn tới trước.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đổng Thuần An đi theo đứng lên, nhưng mà cô không có dự đoán được Vệ Hòe Tư cũng sẽ đi theo đến, vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt của cô liền chảy xuống nước mắt, hai tay ôm chặt lấy hắn, cho đến khi hắn ôm chặt cô, cô vẫn không ngừng phát run.

“Cô ấy bị bọn cướp chạy xe trên đường cướp giật, chẳng qua là quai ba lô vướng trên tay cô ấy, cho nên cô ấy bị lôi mấy mét, đối phương cũng bởi vì trọng tâm bất ổn ngã xuống xe.”

Một người cảnh sát giải thích: “Nhưng mà vị tiểu thư này thân thủ không tồi, cô ấy nói nhà cô ấy là mở võ quán đúng không?”

“Đúng, cướp đâu? Có bắt được hắn không?” Tưởng Mĩ San gật đầu hỏi.

“Có a, cô ấy là một cô gái thế nhưng đem hai cái cướp đánh cho hoa rơi nước chảy, có dân chúng nhiệt tâm đi ngang qua hỗ trợ, cho nên thời điểm chúng tôi đến liền trực tiếp đem tên côn đồ bắt lại.”

“Thuần An, làm sao bạn lại đánh nhau cùng bọn họ a!” Tưởng Mĩ San thực không thể tin được, hai người kia là kẻ côn đồ, thế nhưng cô lại cùng đối phương đánh nhau? Cô là ngại sống được rất chán đúng không?

Ngược lại là phản ứng của Vệ Hòe Tư không lớn như vậy, chính là cúi đầu ở bên tai của Đổng Thuần An an ủi.

“Chúng tôi có thể mang cô ấy về nhà không?”

Nhìn cô bị dọa thành như vậy, khẳng định đương thời tình huống nhất định rất kịch liệt, Tưởng Mĩ San cũng không đành lòng tiếp tục mắng cô, thầm nghĩ mau mau đem cô mang ra khỏi cục cảnh sát.

Cảnh sát gật gật đầu, “Có thể.”

*****

Đang lái xe trên đường về nhà, Tưởng Mĩ San luôn luôn nói không ngừng miệng. Quả thực muốn đem cô hù chết mà, nếu đổi lại là cô, đã sớm đem ba lô đưa cho nhóm bọn chúng, nào biết Thuần An thế nhưng còn cùng người ta đánh nhau, tiền đã đánh mất là chuyện nhỏ, nếu như còn bị thương thân thể thì lại càng không đáng giá.

“Anh đưa cô ấy lên lầu trước.” Vệ Hòe Tư nói.

“Được, em sẽ đi mua chút băng gạc, thuốc nước tiêu độc, anh xem cô ấy này ngay cả quần jeans đều rách.”

Tưởng Mĩ San sớm chú ý tới quần áo trên bạn tốt trên người quần áo rách vài chỗ.

“Được.”

Vệ Hòe Tư đỡ Đổng Thuần An lên lầu, muốn cô ngồi ở trong sofa.

Hắn không rõ khi nào thì tính nhẫn nại của bản thân đột nhiên tăng lên rất nhiều, hắn nên giống như Mĩ San mắng chửi cô một chút, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng khóc sướt mướt của cô, một chữ hắn cũng không mắng được.

Hắn cầm lấy kéo, ngồi xổm xuống trước mặt của cô, chỗ vải đầu gối đã bị rách, quần jeans dầy như vậy mà cũng bị rách, có thể thấy được hai tên khốn kia thực sự kéo cô một đoạn đường.

“Không cần cắt.” Giọng nói của cô vẫn có chút run run.

“Anh sẽ mua cho em cái mới.”

Vệ Hòe Tư trực tiếp cắt đôi ống quần ra, quả nhiên trên đầu gối của cô bị thương tổn nặng nề, hắn nhịn không được nâng mắt lên lườm cô.

“Cũng không phải em cố ý, em cũng muốn đem túi xách đưa cho bọn chúng, nhưng quai túi lại vòng vào tay em, ngay cả em muốn quăng ra cũng không được a!” Đổng Thuần An làm bộ đáng thương giải thích.

“Vậy vì sao còn muốn đánh nhau cùng người ta?” Sắc mặt của Vệ Hòe Tư không tốt hỏi.

“Em cũng không thể chờ bọn chúng đứng lên đuổi em a.”

Đổng Thuần An cúi mặt xuống, nhìn đầu gối, một lát sau ánh mắt mới lại chuyển qua trên mặt hắn.

Vệ Hòe Tư nhìn thấy cô rất lâu cũng không hé răng, cô khẩn trương lòng bàn tay cũng ứa ra mồ hôi.


“Anh cũng không cần mắng em, để sau Mỹ San sẽ mắng.” Cô tình nguyện để cho Tưởng Mĩ San mắng cũng không cần làm cho hắn suy nghĩ.

“Nha bộ của em đâu?”

Đến bây giờ mới phát hiện a! Gương mặt của Đổng Thuần An mất hứng, ba ngày trước cô mới đi lấy nha bộ xuống, vẻn vẹn đeo một năm lại mười tháng, thật vất vả cô mới thoát khỏi nha bộ, không nghĩ tới đến bây giờ hắn mới phát hiện.

“Em quá khẩn trương ăn luôn rồi.” Cô giương mắt lườm nguýt hắn một cái.

“Còn dám đùa? Chờ chút nữa phải tiêu độc miệng vết thương nhìn em làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, trên mặt của Đổng Thuần An cũng rất lo lắng.

“Lấy nha bộ xuống, em cũng vội vàng muốn huỷ dung có phải hay không?”

Nhìn cô khoảng cách gần như vậy, quả thật muốn thừa nhận cô mang nha bộ là lựa chọn hoàn toàn chính xác, sau khi lấy nha bộ xuống thì răng nhỏ của cô không thấy đâu, tóc cũng dài hơn, toàn thân cao thấp cũng có chút khí chất điềm đạm của nữ nhân, nếu không phải trên long mi của cô còn có chút ướt át, có lẽ hắn sẽ lại hung hăng hôn cô.

“Em... Em cũng là người bị hại nha!” Đổng Thuần An ủy khuất nói.

“Vì sao các ngươi đều phải vì loại chuyện không hay ho này mắng em, em cũng không nghĩ sẽ phát sinh loại sự tình này a!”

Vệ Hòe Tư vươn tay sờ lên gương mặt của cô, cẩn thận kiểm tra mặt của cô, xác định không có bị thương mới buông ra.

“Nếu đối phương đem em lôi thêm mấy trăm mét, làm cho em bị huỷ dung thì làm sao bây giờ?”

Đổng Thuần An rũ mắt xuống, điều này cô cũng không nghĩ tới, chờ cô giải quyết hai tên côn đồ kia xong, thời điểm đến cục cảnh sát làm tường trình, cô mới lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đã trải qua cái dạng đáng sợ gì, cô mới bắt đầu cảm thấy tình thế nghiêm trọng, nếu cướp không có ngã xe, có phải là cô sẽ bị lôi đi sau đó biến thành toàn thân là thương tích? Hoặc là nếu đối phương cầm đao dưa hấu, trực tiếp chặt tay của cô, cô lại nên làm cái gì bây giờ?

Vệ Hòe Tư kéo cô vào lòng ôm ấp, hơi thở của hắn đi theo tiến vào mũi của cô, tác dụng có thể ổn định lòng người, đủ để an ủi tâm tình hốt hoảng của cô.

“Hòe Tư...” Cô nhịn không được kêu tên của hắn.

“Về sau đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, biết không?”

“Được.”

Cô đem mặt chôn ở sau gáy của hắn, chỉ hy vọng thời gian cứ ngừng lại như vậy.

Cửa chính truyền đến tiếng vang, thong báo cho bọn họ Tưởng Mĩ San đã trở lại, ôm ấp không dời cũng đi theo kết thúc.

“Ta đã trở về.”

Tưởng Mĩ San thở phì phò đi vào trong nhà, thấy bên trong ống quần đã mở ra của Đổng Thuần An là miệng vết thương máu thịt mơ hồ, trong lòng lại là một trận mất hứng.

“Bạn xem, đem bản thân biến thành như vậy! ba lô của bạn sao lại chỉ đeo một bên? Như vậy rất nguy hiểm! Hiện tại cướp bay ( cướp chạy xe như bay đấy, ta để là cướp bay nhá. Hehehehee) nhiều như vậy, đi ra ngoài phải nên cẩn thận một chút a!”

Đổng Thuần An hướng Vệ Hòe Tư quăng ra một cái ánh mắt cầu cứu, Vệ Hoè Tư chỉ nhún nhún vai muốn chính cô xem nên làm như thế nào, đại ý là thật sự cô nên nhận một chút giáo huấn.

Tưởng Mĩ San không ngừng nói lảm nhảm, đến sau này như là phát hiện bản thân nhiều chuyện, đột nhiên ngừng lại.

“Quái, trước kia đều là Vệ Hòe Tư nhắc đi nhắc lại bạn, vì sao sau khi hắn đi làm lính, người nhắc đi nhắc lại lại biến thành mình đâu?”

“Hiện tại bạn mới phát hiện a.” Đổng Thuần An nói lại một câu.

“Bạn còn dám nói! Bạn không có việc gì chạy tới đó làm chi? Đó cũng không phải là phướng hướng bạn muốn về nhà, hơn nữa buổi chiều bạn cũng không có tiết học, làm sao có thể chạy tới đó vậy?”

Địa phương mà Đổng Thuần An bị cướp cách chỗ ở của cô rất xa, cũng không phải phương hướng trường học, Tưởng Mĩ San đều không nghĩ ra vì sao cô lại đi tới đó.

Đổng Thuần An rụt cổ một chút, nhìn hai người trước mặt liếc mắt một cái: “Mình đi ứng tuyển...”

“Vậy tại sao bạn không nói trước với mình?”

Tưởng Mĩ San đã biến thành một bà già, cho dù tuổi của cô cũng giống như Đổng Thuần An, cá tính lại ham chơi, nhưng mà ở Đài Bắc hai năm, ít nhiều cô cũng thấy được thành thị này âm u tàn nhẫn, so với Đổng Thuần An không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thì cô thong minh lanh lợi hơn nhiều.

“Ứng tuyển cái gì?” Hai tay của Vệ Hòe Tư đặt ở trước ngực, tựa hồ cũng không quá thích.

“Bán hàng ở lớp học bổ túc.”

“Không phải là sắp khai giảng sao? Bạn còn tính đi làm thêm cái gì?”

Tưởng Mĩ San thật sự không rõ Đổng Thuần An nào có thiếu tiền như vậy, nghỉ hè đi làm thêm cô còn ngại không đủ, sắp khai giảng còn muốn tiếp tục làm thêm.

“Công việc cũng rất nhẹ nhàng a, mình nghĩ bán hàng vẫn có thể đọc sách.”

Cô chỉ hy vọng có thể tích luỹ được nhiều kinh nghiệm làm việc một chút, đó là lớp học thêm tiếng anh nhi đồng, hoàn cảnh cũng coi như đơn giản.

“Bạn đang nói cái gì a? Tan tầm cũng mấy giờ rồi, hiện tại trời còn chưa tối bạn đã bị cướp, bạn còn...”

Tưởng Mĩ San lại muốn phát tác, nhưng tất cả đều chống không lại một câu nói của Vệ Hòe Tư.

“Trừ bỏ nghỉ đông và nghỉ hè ra, không cho đi làm thêm nữa.”

“Em...”

Hắn nói như vậy, cô còn phải dựa theo làm sao? Đổng Thuần An có chút không phục, nhưng là đôi mắt nâng lên đón nhận ánh mắt kiên định của hắn, cô vẫn phải nhận thua.

“Được rồi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui