“Hừ, bách tính chẳng là cái khỉ gì cả!”
Phương Tri Hành bĩu môi, ra vẻ rất khinh thường, biểu cảm không thay đổi và nói: “Tao nói cho mày biết, cho dù là thịnh thế hay loạn thế thì những người ở tầng dưới cùng mãi mãi chịu khổ, nghèo rớt mồng tơi, thân bất do kỷ.
Tương tự, bất kể là vào thời thịnh thế hay loạn thế, luôn có những người nắm giữ quyền thế và phú quý ngập trời, lật tay hô mây trở tay gọi mưa, hưởng thụ cuộc sống sung sướng vô tận.
Cậu nhìn sang nơi phồn hoa nhất trong thị trấn, hơi nheo mắt lại: “Nếu đường đã đóng băng, xương đã cóng, nhất định sẽ có ‘nhà giàu có rượu thịt để ôi’! Mục tiêu của chúng ta là trở thành ‘nhà giàu có rượu thịt để ôi’ kia.
”
Nghe xong lời này, Tế Cẩu nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Phương Tri Hành là một người thực tế cực độ, cảm xúc ổn định và không quá đa sầu đa cảm.
Đám người tràn vào trong trấn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, hai con đường “chữ thập nghiêng” giao thoa, chia cắt toàn bộ thị trấn thành bốn khu vực không đều nhau.
Ngay khu vực nằm ở phía Đông bị ngăn cách bởi một bức tường cao, những tòa kiến trúc phía sau bức tường trông khá hoa lệ và hùng vĩ, hơn hẳn ba khu vực còn lại, có thể thấy khu vực này là nơi tập trung của những người giàu có.
Các nạn dân vẫn đi không ngừng, chen lấn mà đi vào, đi thẳng qua các đường lớn.
Ngay cuối ngã tư đường có một con sông lớn tên là sông Tiểu Thanh Hà.
Dù được gọi là sông Tiểu Thanh Hà, kỳ thực nó không hề nhỏ chút nào, độ rộng của sông cũng phải bốn năm mươi mét.
Bên bờ sông có xây một bến tàu.
Trên dòng sông nước cuồn cuộn dâng cao, rất nhiều thuyền có mái che và thuyền trúc tập trung, xếp san sát nhau.
Ngoài ra, còn có ba chiếc thuyền lớn.
Mỗi con thuyền đều treo đèn lồng, đung đưa theo gió, chiếu lên mặt sông lấp lánh.
Đêm đã buông xuống từ lâu nhưng vẫn còn rất nhiều người làm công đang bốc dỡ hàng hóa, trông rất bận rộn.
“Nhanh lên, chúng ta đi ra bến tàu!”
Đa số các nạn dân tranh nhau đổ xô về bến tàu, trong mắt ánh lên tia hy vọng nào đó.
Thấy cảnh này, Phương Tri Hành không khỏi thắc mắc: “Bọn họ muốn đi thuyền đến đâu vậy?”
“Ra bên ngoài!”
Chủ của trại Thủy Ngưu đáp lại: “Thật ra, thị trấn Tiểu Thanh Hà chỉ là một điểm chuyển tiếp, từ nơi này xuất phát, đi thuyền nửa ngày là có thể rời khỏi rặng núi Phục Ngưu, đi ra bên ngoài.
”
“Đúng vậy!”
Trưởng thôn Tiểu Ngưu gật đầu lia lịa: “Những ngày này, các nạn dân ở trong rặng núi Phục Ngưu đã không còn đường sống, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành rời đi.
Bên ngoài ngọn núi lớn có đất đai phì nhiêu, có thành thị trù phú, còn có quận thành Thanh Hà.
”
Trưởng thôn Hắc Ngưu tán đồng, thở dài: “Ta nghe nói người trong quận thành ca hát hàng đêm, sống trong vàng son nhung lụa, xưa nay chưa từng đói ăn mặc rách.
Những nạn dân chạy tới đó, cho dù là nhặt được chút cơm thừa canh cặn cũng có thể sống sót được.
Phương Tri Hành chợt hiểu ra, gật đầu nói: “Mọi người không cần rời khỏi thị trấn ư? Đêm nay ở đâu vậy?”
Chủ trại Thủy Ngưu cho biết: “Trên thị trấn có một nhà nghỉ, chỗ ở tương đối lớn, chi phí thấp, mỗi lần bọn ta tới thị trấn bán hàng, đều sẽ đến nơi đó tá túc.
”
Ba vị lão nhân đi trước dẫn đường.
Không bao lâu, một nhóm người đã tới trước một tòa đại viện thấp bé.
Phương Tri Hành ngắm nhìn đại viện một chút, bên ngoài cổng không treo tấm bảng nào, cũng không xây dựng cổng tò vò, nhìn bề ngoài trông không giống một quán trọ chút nào.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.
”
Một đôi vợ chồng trung niên bước ra, mặt nở nụ cười.
“Ông chủ, bà chủ.
”
Chủ trại Thủy Ngưu tươi cười chào hỏi: “Dạo gần đây việc làm ăn thế nào? Giá phòng không tăng đó chứ?”
Ông chủ dang tay, cười nói: “Haizz, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, giá phòng vẫn như cũ, không tăng, có điều tiền ăn thì…”
Chủ trại Thủy Ngưu hiểu ra, cười nói: “Không sao cả, bọn ta có mang theo lương khô.
”
Ông chủ nhanh nhảu nói: “Tốt tốt tốt, mời vào trong.
”
Một nhóm người bước vào cổng, băng qua sân vườn rồi tiến vào một gian phòng rất rộng rãi.
Phương Tri Hành vừa đến trước cửa, mùi phân và nước tiểu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cậu vô thức nhíu chặt hàng mày.
Không gian trong phòng rất lớn, còn lớn hơn cả một sân bóng rổ nhưng nó không có cái giường nào.
Trên mặt đất có phủ một lớp rơm rạ.
Ngay lúc này, trong phòng có hơn trăm con người, phần lớn là các nạn dân bẩn thỉu, nam nữ già trẻ gì cũng có.
Có người nằm ngủ, có người ngồi trên mặt đất.
Bên trong góc có tiếng trẻ con khóc lớn, người phụ nữ không thể không quay mặt về phía bức tường, cởi nút áo và cho con bú.
Ông chủ cười nói: “Mời vào mời vào, phòng này chắc chắn đủ chỗ cho các ngươi ở lại.
”
Chủ trại Thủy Ngưu không hề kén chọn, gật đầu nói: “Không sao, bọn ta chen chúc tí là được.
”
Một nhóm người nối đuôi nhau đi vào phòng.
Phương Tri Hành không hề nhúc nhích, cậu nghiêng đầu hỏi ông chủ: “Chỗ của ông có phòng đơn không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...