“Mau mau, về nhà, kho gà thôi!”đi
Tế Cẩu kích động muốn chết, sủa đến mức chảy cả nước mũi.
Đầu óc Phương Tri Hành nóng bừng bừng nhưng vẫn tỉnh táo dị thường, lắc đầu nói: “Đừng sốt ruột, tốt nhất là đường ăn gà trong thôn.”
Tế Cẩu nói: “Sợ cái gì, có ai biết là chúng ta làm đâu
Phương Tri Hành nghiêm túc nói: “Một khi lão thôn trưởng phát hiện con gà trống nhà mình biến mất, chắc chắn sẽ nghi có người ăn trộm.
Đến lúc đấy kiểu gì cũng đi lục soát từng nhà.
Mùi máu gà nặng như thế, lắm lông lá như thế, rồi cả mùi gà nướng thơm nồng như thế, dấu thế quái nào được?
Tế Cẩu giật mình.
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Dù Phương Tri Hành có xử lý máu gà sạch sẽ máu gà, đốt hết lông gà thì cũng không thể khử hết mùi được.
“Mày định làm thế nào?” Tế Cấu hỏi.
Phương Tri Hành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ ra khỏi thôn trước rồi tính tiếp.”
không quay về nhà, vẫn theo kế hoạch rời khỏi thôn
Rặng núi Phục Ngưu, núi vờn quanh núi
Sống giữa núi hoang rừng già thế này, ngoài nhiều núi, nhiều cây, nhiều sông ra thì còn có một thứ cực kỳ nhiều.
Đấy chính là hang động.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu treo lên một ngọn núi, chẳng bao lâu đã tìm thấy một hang động.
May là hang động này không bị dột mưa, bên trong chẳng những khô ráo mà còn chất đầy cành khô lá héo, có lẽ là do gió lớn thổi vào trong động.
Phương Tri Hành lên dây cót tinh thần, lôi con gà trống béo tròn kia ra khỏi sọt trúc rồi bắt đầu vặt lông, mổ bụng bỏ lòng mề.
Sau đó gác lên bếp lửa nướng.
Trong lúc Phương Tri Hành bận rộn, Tế Cẩu cũng không hề nhàn rỗi, nó phụ trách tuần tra bên ngoài hang động.
“Gâu gâu!”
Ngay khi nghe tiếng sủa, Phương Tri Hành vội vàng cầm cung tên, bước ra ngoài
Nhìn kỹ thì thấy Tế Cẩu đang đứng trước mấy lùm cây thấp bé, vẫy vẫy cái đuôi.
Phương Tri Hành chạy tới, hỏi: “Sao thế?”
Tế Cẩu quay đầu, lè lưỡi, nói như thể đang tranh công: “Mày nhìn xem có phải ớt dại trên núi không?”
Phương Tri Hành mừng rỡ, vội vàng cúi đầu kiểm tra thật kỹ, phát hiện thực vật trước mặt xanh biếc sum suê lại thêm chút đỏ đỏ.
Quả trên cây có màu đỏ rực, hình dạng như ngón tay nằm lẫn trong đám lá xanh, Cả quả lẫn thân cây đều đâm lên thẳng tắp, có điều vẫn còn hơi nhỏ.
“Ừ, đúng là ‘ớt chỉ thiên’.”
Phương Tri Hành hết sức vui mừng.
Cậu mà một người thích ăn cay, không cay không vui, dù có bị trĩ lòi thì vẫn thích ăn cay như thường.
Cậu nhanh chóng hái một nắm ớt chỉ thiên rồi đem về hang động, tiếp đó đặt lên tảng đá, nghiền nát làm thành nước ớt.
Thời gian trôi qua thoăn thoắt, thoáng cái đã gần đến trưa.
Gà nướng đã gần chín, lớp da vàng ruộm tươm mỡ.
Trong hang động tràn ngập mùi thịt, còn lan ra ngoài.
Mùi thơm cứ gọi là nức hết cả mũi.
Tế Cẩu đứng bên ngoài canh gác, bắt đầu sốt ruột: “Xong chưa? Mày đừng có mà ăn mảnh đấy!”
Phương Tri Hành xé một cái đùi gà, không nhanh không chậm bôi thêm một lớp nước ớt rồi mới điềm tĩnh trả lời: “Nghe mày nói kìa, tao là loại người đấy hả?”
Cắn vào một miếng, vị cay bùng nổ!
“Đậu má, sướng miệng!”
Phương Tri Hành ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch mọi thứ.
Cảm giác thỏa mãn bùng nổ, khó mà tả được.
Lúc này, Tế Cẩu bất ngờ chạy vào.
Nó giận tím mặt, quát: “Thằng khốn, mẹ nó, tao biết ngay mà!”
Phương Tri Hành liếm môi, trả lời: “Mày biết cái gì, tao có ăn vụng đâu…”
Lời còn chưa dứt, Tế Cẩu giận đến mức thét ra lửa: “Bốc phét vừa thôi, mày không ăn vụng á? Thế nguyên cái đùi gà kia đâu, chẳng lẽ bị chó ăn rồi hả?”
Phương Tri Hành lời lẽ hùng hồn: “Mày biết cái méo gì, tao đang thử độc cho mày đấy.”
Tế Cẩu không nhịn nổi nữa, nhào đến, sủa ầm lên: “Cái đùi kia là của tao, cánh gà cũng là của tao nốt!”
Phương Tri Hành không nói lời nào, vặt phần đầu, cổ gà nhét vào mồm chó của Tế Cẩu, nghiêm túc nói: “Đầu và cổ gà ngon hơn nhiều.”
Tế Cẩu cứ “a ô ô ưm”, trợn mắt phun lửa.
Có điều, mùi thịt nướng cùng vị ớt cay bỗng chốc xộc đến làm nó muốn ngừng mà không được, nhanh chóng cúi đầu gặm thịt như bị ma nhập.
Ăn vào rồi mới thấy mùi vị ngon không thể nào tả nổi.
Phương Trí Hành thấy vậy, cười nói: “Đấy, thấy tao tốt với mày chưa?”
Một người một chó chia nhau ăn con gà.
Con gà trống này cực kỳ to béo, hai người ăn đến mức bụng căng phồng, no không chịu nổi.
“Đây là lần đầu tiên tao ăn no quá đà kiểu này.” Phương Tri Hành nằm ườn ra đất, xoa bụng rất chi là thỏa mãn
Tế Cẩu gật đầu nói: “Quan trọng nhất là nó có vị cay, vừa ăn đã sướng muốn chết.
Tao toát hết cả mồ hôi rồi đây này.”
Phương Tri Hành sờ thử trán mình, đúng là hơi nóng nóng: “Ra tí mồ hôi cũng tốt, mong là có thể hết cảm luôn.”
Tế Cẩu nằm xuống, nhìn cơn mưa to như trút nước ở bên ngoài, cơn buồn ngủ ập tới.
Phương Tri Hành cũng nằm bên cạnh đống lửa ấm áp, từ từ nhắm mắt lại.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...