Khi nãy đã mơ hồ nghe được tiếng động vô cùng nhỏ, nghi ngờ nó là bom. Dù sao Đình Ngụy Phi bị ép tới mức này, không gì là không thể, hắn cũng có thể kéo Hoắc Dư Viễn chết theo.
Nhưng con dao này...
Hoắc Dư Viễn dùng hết sức lực hất Đình Ngụy Phi ra, cắn chặt răng kéo con dao ra, cởi áo bó chặt ngang lưng, sau đó cúi người ôm ngang người Từ Ngôn Hy.
Cô bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê. Hoắc Dư Viễn dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu. Nhưng thời gian đấu với Đình Ngụy Phi quá lâu, lại bị một dao này. Tựa như giằng co với tử thần, Hoắc Dư Viễn nhanh chóng chạy xuống cầu thang bộ, bước chân ngày càng chậm, khuôn mặt rịn đầy mồ hôi, sắc mặt chuyển trắng, đôi lông mày nhíu chặt lại, tựa hồ có thể nghe tiếng nghiến răng.
Nếu một mình Hoắc Dư Viễn, chắc chắn hắn sẽ chạy thoát, nhưng còn ôm Từ Ngôn Hy, rất khó khăn chạy xuống. Dù vậy hắn cũng nhất quyết ôm cô chạy, nếu như có mệnh hệ gì, cả hai đều phải ở cạnh nhau. Hắn đã nói cho dù có chết, cũng sẽ không cho phép bia mộ của hắn và cô đặt xa nhau.
Khi mới xuống tới cửa khách sạn, một tiếng nổ lớn vang lên. Hoắc Dư Viễn bị hất ra xa, dùng thân thể ôm trọn lấy Từ Ngôn Hy, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại..
Từ Ngôn Hy nằm trong lòng hắn, mơ hồ đã thấy máu chảy trên tay mình, người trước mặt không hề động đậy...
Hai chiếc xe cấp cứu như gió lao vào trong bệnh viện. Doãn Thiên Phách sốt ruột đi vào phía trong. Lần này là họ quá nóng vội rồi. Lại không nghĩ đến Đình Ngụy Phi lại liều mạng như vậy. Nếu hắn không thoát được, đồng nghĩa với việc Từ Ngôn Hy và Hoắc Dư Viễn cũng sẽ xuống mồ chung với hắn.
Cũng may thân thể Hoắc Dư Viễn nhanh nhẹn, chỉ là vì ảnh hưởng của quả bom cộng với một nhát dao kia. Mặc dù đã tới cửa vẫn bị áp suất không khí hất văng ra. Khi họ tới, trên người Hoắc Dư Viễn hình như bị thương không hề nhẹ chút nào, dù sao hắn cũng là một con người bình thường.
Từ Ngôn Hy được che chở vẫn bị trầy xước, thần kinh căng thẳng quá mà ngất đi ngay tại chỗ.
Vụ bom nổ tại khách sạn Đình Gia được báo chí đưa tin vô cùng hot. Đồng thời cũng đưa tin thiếu gia Đình Gia, tổng giám đốc công ty tập đoàn Đình Gia kịp thời được cứu ra, cũng không biết bằng cách nào, nhưng nghe nói mặc dù được cứu nhưng anh ta bị tàn phế, chỉ có thể sống cuộc đời thực vật.
Còn về vụ bắt cóc đều được xử lí êm đẹp. Ngay cả chuyện Hoắc Dư Viễn bị thương cũng bị phong tỏa, không ai dám đối đầu cùng Hoắc gia mà đưa tin đăng báo gì cả.
Từ Ngôn Hy tỉnh lại, khuôn mặt thiên sứ trở nên trắng bệch. Cả người tựa như không còn sức sống. Mở mắt ra là trong đầu liền nghĩ đến chuyện Hoắc Dư Viễn vì che chở cho mình mà bị thương liền hốt hoảng. Hai con mắt vô thần đọng thật nhiều nước, chỉ cần chuyển động sẽ vỡ òa ra.
Cô sợ hãi, chính là sợ hãi nhìn hắn nằm đó không động đậy, sợ hãi khi dòng máu nóng chảy trên tay cô, cô bỗng chốc sợ hắn bỏ đi, hắn chỉ mới tỏ tình với cô ngày hôm kia thôi. Hắn chẳng phải đã nói sẽ mãi mãi bên cạnh cô ư, chính hắn nói sẽ bảo vệ cô mà. Vì cái gì mà bây giờ hắn không bên cạnh cô, vì cái gì hắn nằm trong phòng cấp cứu không ra đây nhìn cô...
Nếu chỉ còn một mình cô, cô cũng không biết lấy nghị lực gì mà sống tiếp. Cô vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình, mãi trốn tránh nỗi sợ hãi của mình. Nhưng bây giờ rơi vào hỗn loạn này, cô đã biết đáp án của chính mình, tình cảm của cô dành cho hắn tuyệt đối đã không thể kiềm chế được nữa, cô biết mình đã coi hắn như người bạn đời của mình, người cùng mình sóng vai đi hết quãng đường còn lại.
Nhưng khi cô nhận ra đáp án này, hắn cơ hồ đã không biết tình trạng sống chết ra sao. Cô muốn hắn phải vượt qua, nhất định phải vượt ra, để cô tự mình nói với hắn.
Cô đã yêu hắn rồi! Cô rất yêu hắn, cô... rất yêu hắn!
Mặc kệ chân trần, Từ Ngôn Hy xốc chăn ra chạy đến phòng cấp cứu. Bước chân cô dừng lại...
Doãn Thiên Phách ngồi trước phòng cấp cứu, bộ dáng rất mệt mỏi. Hoắc Dư Viễn đã cấp cứu hơn tám tiếng đồng hồ rồi. Chuyện hôm nay, nếu là người thường, chắc chắn sẽ tử vong, nhưng Hoắc Dư Viễn thì khác, thân thể hắn đã luyện tập từ nhỏ. Sức chịu đựng cũng rất trâu bò, có hy vọng. Nhưng bác sĩ hiện tại còn chưa ra, còn không biết tử thần có tha cho không. Chỉ một mực hy vọng cửa quỷ môn quan hãy đóng lại.
Hai người thấy Từ Ngôn Hy tới, có chút sửng sốt. Nhìn sắc mặt cô không hề tốt tí nào, Doãn Thiên Phách bước qua,
" Từ Ngôn Hy, cô quay về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây là được rồi. "
Từ Ngôn Hy không hề nghe thấy Doãn Thiên Phách nói gì cả, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. Tựa như chỉ cần rời mắt đi, hắn sẽ biến mất. Chẳng phải hắn nói cô mau yêu anh đi ư? Hiện tại cô đã yêu anh rồi, sao hắn không mau xuất hiện nghe đáp án đi chứ! Bộ dáng của cô hiện tại... vô cùng đáng thương.
Doãn Thiên Phách biết không khuyên được cô, liền quay lại ghế tiếp tục chờ. Từ Ngôn Hy đứng trước cửa phòng cấp cứu. Tầm mắt mơ hồ nhìn thật lâu. Cứ đứng như vậy, bàn chân trở nên lạnh lẽo, cảm giác tê tê, đến khi không còn cảm giác thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Cô hốt hoảng chạy tới, thanh âm khàn khàn yếu ớt, nước mắt đã không kiềm được,
" Bác sĩ, anh ấy sao rồi? "
" Chúng tôi đã cố gắng hết sức... " Vị bác sĩ trung niên nhìn Từ Ngôn Hy nói, ông ấy chính là viện trưởng của bệnh viện này.
Từ Ngôn Hy nghe xong câu này liền hoảng hốt, cảm thấy đứng không vững nữa. Doãn Thiên Phách ngồi phịch xuống đất, sắc mặt thẫn thờ.
Nhưng chưa đầy ba giây sau, viện trưởng này đột nhiên cười nói
" Vì thế mà chúng tôi đã thành công, nếu chậm một tí nữa thôi, chúng tôi sẽ không cứu được. Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần chăm sóc đặc biệt để hồi sức. Hai ba tiếng nữa người nhà có thể vào thăm "
Từ Ngôn Hy chỉ nghe đến " qua cơn nguy kịch " liền trở nên nhẹ nhõm, sau đó liền trực tiếp ngất xỉu
Riêng Doãn Thiên Phách, đang suy nghĩ có nên cho F2 phá hủy cái bệnh viện, bắt vị viện trưởng này giam lại không.
Thời điểm này... có - thể - đùa - sao? -.-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...