Nhưng mà đã trễ thế này, tại sao Bùi Túc vẫn còn có thể ở trong cung? Lý Huyền Nguyên sẽ đồng ý sao? Quân Ninh có chút khó hiểu.
Nhưng nàng đã nhanh chóng vứt mọi sự khó hiểu ra sau đầu, nhìn Bùi Túc chăm chú.
Không thể không nói, người này lớn lên thật là đẹp, mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, cái cằm thon gầy, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp.
Cho dù không vì công lược, mỗi ngày nhìn người đẹp như vậy cũng rất tốt cho mắt!
Nghĩ như vậy, Quân Ninh liền lập tức thò tay ra khỏi chăn, từ từ đưa đến trước mặt Bùi Túc nhưng có lẽ là do chưa nghỉ ngơi đầy đủ nên lúc đưa tay tới liền đột nhiên rút gân không kiểm soát được..
"Chát"
Tát thẳng vào mặt Bùi Túc.
Thấy thế, Quân Ninh vừa mới tỉnh dậy lại cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Không được, không được, nhìn cái gì cũng thấy bóng chồng, nhanh đi nghỉ ngơi thôi, di chứng của nàng quá nghiêm trọng rồi!
Quân Ninh lập tức nhắm chặt hai mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà rụt tay lại, ai ngờ nửa đường lại bị một bàn tay to lạnh lẽo bắt được.
Quân Ninh giật mình mở mắt ra, vừa lúc đối diện với cặp mắt chứa ý cười của Bùi Túc.
"Làm chuyện xấu xong liền muốn chạy là không tốt nha?" Bùi Túc cười nói.
Quân Ninh sửng sốt, thấy rõ ý cười trong mắt đối phương, lập tức liền hiểu: "Giỏi lắm, chàng dám giả bộ ngủ gạt ta!"
Nói xong liền giương nanh múa vuốt mà nhào về phía Bùi Túc muốn cho hắn đẹp mặt.
Tiếc là thân thể không theo kịp đầu óc, bây giờ chân nàng vẫn rất nhức mỏi vì vậy đã không chống đỡ được mà nhào vào ngực Bùi Túc, cứ như là cố tình vậy.
Quân Ninh lập tức đỏ mặt, này khác gì là gấp không chờ nổi, Bùi Túc sẽ nghĩ nàng thế nào đây!
Lại không ngờ đối phương càng vui vẻ, cười đến cả lồng ngực cũng bắt đầu chấn động.
Quân Ninh nằm trong ngực Bùi Túc, vừa lúc có thể cảm nhận được sự vui vẻ đến từ đáy lòng hắn, đang định tham lam mà hưởng thụ một hồi thì chợt nhớ ra đây là cổ đại, nam nữ thụ thụ bất thân, liền bắt đầu giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích.." Bùi Túc nói khẽ bên tai nàng, thở ra hơi nóng khiến Quân Ninh hơi run rẩy một cái.
Quả nhiên lỗ tai chính là điểm nhạy cảm của Lý Quân Ninh, vì vậy nàng càng vui vẻ mà giãy giụa!
"Đừng động được không? Để ta ôm nàng một lúc, chỉ một lúc thôi được không? Ninh Nhi.." Bùi Túc càng ôm càng chặt, trong thanh âm cũng mang theo chút sự cầu xin.
Nghe vậy, Quân Ninh liền dần dần từ bỏ giãy giụa, đỏ mặt cậy mạnh nói: "Vậy..
Vậy chỉ một lúc thôi đấy, một lúc sau phải buông ta ra!"
Bùi Túc không trả lời, Quân Ninh cũng không biết nên nói gì tiếp, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau.
Quân Ninh có chút ngập ngừng mà để đầu nhỏ của mình lên vai đối phương, sau đó liền tìm một cái tư thế thoải mái, sung sướng mà hưởng thụ.
Ở vị trí mà nàng không nhìn thấy được, Bùi Túc cũng hơi nhếch miệng lên, yên lặng điều chỉnh tư thế để nàng dựa vào càng thoải mái hơn.
"Bùi Túc.." Có lẽ là cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh nên Quân Ninh có chút không được tự nhiên.
Hơn nữa, nàng vô cùng muốn biết Huyền Nguyên đế muốn xử lí Bùi Túc như thế nào nên liền mở miệng nói.
"Hửm?"
"Phụ hoàng..
Phụ hoàng có làm chàng khó xử không? Ta..
Ta biết nhất định là có người muốn hãm hại chúng ta, chàng không cần lo lắng, phụ hoàng rất anh minh, chỉ cần điều tra rõ mọi chuyện, nhất định.." Quân Ninh siết chặt quần áo Bùi Túc.
"Không có, ông ấy không khó xử ta." Bùi Túc ngắt lời nàng.
"..
Vậy..
Vậy thì tốt quá rồi!" Quân Ninh lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nghe thấy tiếng Bùi Túc cười khẽ, mặt lại đỏ lên.
Lại nhớ đến chuyện mình cứ ngu ngốc quỳ trước Càn Thanh điện cầu xin hoàng thượng, thật sự là mất mặt đến nhà bà ngoại mà.
Chắc chắn là Bùi Túc cũng biết chuyện này nên mới luôn canh giữ ở đây..
Nghĩ đến đó, Quân Ninh liền lấy hết can đảm hỏi: "Chàng..
Chàng biết chuyện ta giúp chàng cầu xin hoàng thượng đến té xỉu đúng không?"
"Ừ."
"Chàng..
Chàng đừng có cho rằng bản công chúa sẽ thích chàng đấy!"
"Ừ."
"Ta..
Ta cũng chỉ là vì mình mà thôi.
Rốt cuộc thì ta và chàng cùng bị người khác hãm hại, ta chủ yếu là muốn phụ hoàng tra ra kẻ chủ mưu phía sau, không phải vì chàng đâu!"
"Ừ."
"Kẻ đó hãm hại chàng thì thôi đi, vậy mà còn dám hãm hại bản công chúa, chờ điều tra ra, ta nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ! Hừ!"
"Được."
"Chàng đừng có ừ với được nữa được không, nói cái khác đi!"
"Chúng ta thành thân đi."
"Ta kêu chàng nói chuyện chứ không phải kêu chàng..
Chờ..
Chờ chút, chàng vừa nói gì cơ?" Quân Ninh đột nhiên rời khỏi lòng ngực của hắn, vẻ mặt khó tin mà nhìn Bùi Túc.
"Ta nói chúng ta thành thân đi, ta muốn cưới nàng làm vợ, phụ hoàng nàng đã đồng ý rồi.
Nếu nàng cũng đồng ý, chúng ta chỉ cần chọn một ngày lành tháng tốt là có thể trở thành phu thê, nếu nàng không muốn.." Bùi Túc không nói tiếp bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép đối phương nói ra đáp án phủ định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...