Mau Xuyên Vai Ác Toàn Nam Thần


Nhưng Lý Huyền Nguyên biết con tin mà Bắc Hạo đưa tới cũng không phải loại lương thiện gì.

Vốn dĩ hôm nay gọi hắn tới hoàng cung là để làm khó hắn, không ngờ..

Lại không ngờ Bùi Túc dám làm chuyện to gan này với tiểu Nghi Gia, đám phi tần kia của hắn, nhất là Hoàng Hậu, hầu như đều không có não, cho dù hôm nay hắn hạ lệnh cấm nói, bọn họ cũng sẽ dùng trăm phương nghìn kế mà truyền chuyện của Nghi Gia và Bùi Túc ra ngoài.

Vì vậy..

chỉ còn cách là làm Bùi Túc chết đi cho xong việc.


Sau đó, hắn sẽ tìm cho Nghi Gia một vị phò mã tài mạo song toàn, chắc chắn không lâu sau nàng sẽ quên mất Bùi Túc thôi, hắn cũng có thể tiện tay giải quyết mối họa lớn này.

"Người đâu, con tin Bắc Hạo có ý đồ ám sát Nghi Gia công chúa, lập tức nhốt vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm!" Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Lý Huyền Nguyên liền lập tức hạ mệnh lệnh.

"Phụ hoàng, đừng mà!" Quân Ninh hốt hoảng, bùm một tiếng liền quỳ xuống, ngẩng đầu sợ hãi nhìn Lý Huyền Nguyên: "Phụ hoàng, cầu xin người đừng làm như vậy..

Bùi Túc, hắn không có, hắn không có ám sát con, hắn.."
"Trẫm nói hắn ám sát thì chính là ám sát!" Vẻ mặt Lý Huyền Nguyên hung ác, tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: "Nghi Gia, nếu đây không phải ám sát thì chính là tằng tịu với nhau, bị người khác truyền ra ngoài, con liền chỉ có thể gả cho con tin hạ tiện này, cả đời phải sống trong khổ cực! Đến lúc đó, cho dù con có khóc lóc thảm thiết, trẫm cũng không thể giúp gì, con thật sự muốn sống như vậy sao, thật sự muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ suốt đời sao? Nếu trẫm chết sớm, không ai chống lưng cho con, nói không chừng sau này con còn phải vì tiền mà lo nghĩ, mỗi ngày đều phải cực khổ làm việc.

Đến lúc đó thì đã không còn kịp để quay đầu lại nữa rồi.." Nghe Lý Huyền Nguyên phân tích xong, Quân Ninh tinh mắt lập tức liền chú ý tới ngón tay Bùi Túc khẽ nhúc nhích, tỉnh lại nhanh như vậy, xem ra khả năng kháng dược không tồi! Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, không để Lý Huyền Nguyên nhìn ra cái gì không thích hợp.

Kinh hoảng trên mặt nàng từ từ biến mất, cúi đầu suy nghĩ một lúc, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lý Huyền Nguyên từ từ lộ ra sự kiên định.

Thấy thế, Lý Huyền Nguyên lập tức liền cảm thấy không tốt, nhanh chóng phất tay, "Đứng ngơ ngác ở đó làm cái gì, còn không mau kéo xuống cho trẫm!"
"Phụ hoàng, con muốn gả cho hắn, con muốn gả cho Bùi Túc!" Quân Ninh còn không cho Lý Huyền Nguyên thời gian phản ứng, thanh âm chém đinh chặt sắt đã truyền tới, làm thái giám cung nữ xung quanh đều vô cùng kinh hãi, chứ đừng nói là Lý Huyền Nguyên.

Ngừng một chút, Quân Ninh nói tiếp.

"Con thích Bùi Túc, con cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không vì thân phận của hắn, cũng không vì quá khứ hay tương lai của hắn, chỉ đơn giản là vì hắn là Bùi Túc! Cho dù sau này giàu có hay bần cùng, khoẻ mạnh hay bệnh tật, con đều đã chuẩn bị tốt.

Con muốn gả cho hắn, trở thành nương tử của hắn, cùng hắn từ từ già đi, ở bên hắn mỗi ngày, cho dù sau này con có hối hận cũng không sao cả.

Phụ hoàng, Nghi Gia cầu xin người thành toàn! Không phải lấy thân phận của một công chúa cầu xin hoàng đế mà là lấy thân phận của một nữ nhi cầu xin người cha thân yêu nhất của nàng!" Nói xong, Quân Ninh liền quỳ xuống, không nhúc nhích.

Nghe thế, Bùi Túc vô cùng chấn động, một loại cảm xúc phức tạp không tên từ từ nảy sinh trong lòng hắn.

Quân Ninh..
Mà một bên khác, người làm cha như Lý Huyền Nguyên cũng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Đây là tiểu công chúa hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn a, vậy mà bây giờ ở lúc hắn không chú ý cũng đã học được cách yêu thương bảo vệ người khác.


Người làm cha như hắn còn chưa bao giờ được nữ nhi bảo vệ đâu, không ngờ tiểu tử thối từ đâu chui ra này lại được..

Chẳng lẽ thật sự là con gái lớn không giữ nổi nữa sao? Nhưng, tại sao không phải ai khác mà lại là Bùi Túc? Hắn nhớ lúc trước quốc sư từng đánh giá Bùi Túc là một kẻ tuyệt đối không chịu thấp hèn hơn ai, là vương giả trời sinh.

Đáng tiếc là thiên sát cô tinh, tuổi nhỏ đã mất mẹ, sau đó Bắc Hạo bắt đầu đấu đá tranh giành quyền thế, mới đẩy Bùi Túc còn nhỏ tuổi ra, coi như con tin mà đưa đến Nam Sở.

Quốc sư còn nói Bùi Túc một đời này sẽ không vợ không con thì sao hắn có thể đẩy Quân Ninh vào hố lửa như vậy..
"Không được." Lý Huyền Nguyên lạnh lùng nói: "Chuyện hôn nhân đại sự phải nghe lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, không phải là muốn gả cho ai là có thể gả được, cho dù con là nữ nhi trẫm yêu thương nhất, là tứ công chúa cao quý của Nam Sở thì cũng phải nghe theo! Bùi Túc chính là con tin mà nước địch đưa tới, lòng muông dạ thú khó đề phòng, sao trẫm có thể gả con cho hắn? Được rồi, đừng nói gì nữa, người đâu, mau kéo con tin Bùi Túc xuống cho trẫm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận