Nghe vậy, Liên Vô Trần cười khẽ: "Tôi liền biết, lưu lại dấu vết khắc sâu cho em như vậy, em nhất định sẽ nhớ rõ tôi.
"
Thần sắc Bích Linh nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Cô lui về phía sau một bước, cây sáo màu xanh biến mất trong lòng bàn tay cô.
Giây tiếp theo, vô số điểm sáng ngưng tụ ở trong không khí, dần dần ngưng tụ thành hình dạng một thanh kiếm trước mặt cô.
Thấy Bích Linh gọi ra một thanh kiếm, tia sáng hứng thú trong mắt Liên Vô Trần càng sâu.
Người phụ nữ này, luôn một lần lại một lần nằm ngoài dự đoán của hắn! !
Thú vị! !
Ánh sáng trên thân kiếm phát ra mạnh mẽ, sau khi tan ra hết, một thanh kiếm màu xanh lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.
Lại là màu xanh lá! !
Chẳng lẽ cô thích màu xanh lá? Nhưng cô lại thích đệm giường màu hồng! !
Người phụ nữ này hoàn toàn không biết làm sao để đoán.
Lúc Liên Vô Trần đang âm thầm suy tư, Bích Linh nhảy lên tiếp kiếm, đồng thời ở trên không trung chém ra một đạo kiếm khí.
Sát khí mạnh mẽ đánh tới, Liên Vô Trần trong lòng cả kinh, mạo hiểm né tránh.
Hắn thế mà lại coi thường cô.
Liên Vô Trần quay đầu, lại thấy người phụ nữ kia đã rơi xuống đất, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Nhưng, cũng chỉ có lạnh nhạt vô tận, không có cảm xúc khác.
Hắn, chỉ có thể làm cô thấy chán ghét sao?
Hắn muốn cô, vậy cũng chỉ có thể làm cô tiếp tục chán ghét hắn.
Nhưng mà hôm nay nếu không cần điểm tâm, thật đúng là không thể đem người mang về.
Liên Vô Trần cũng gọi ra một thanh huyền kiếm.
Hai người giao phong.
Nhưng mà! !
"Phụt ――" Bích Linh hộc máu.
"Phụt ――" Liên Vô Trần cũng hộc máu.
Động tác của hai người cùng lúc chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, cũng đồng thời âm trầm nhìn đối phương.
Bọn họ cũng đều biết, kiếm khí quá mạnh, cơ thể người phàm căn bản nhận không nổi.
Chỉ là xem ai ngã xuống trước, người đó là kẻ bại trận.
"Keng ――"
Thân thể Bích Linh chung quy quá kém, sau mấy chục giây hoạt động của Bích Linh vậy mà dừng lại! !
Kiếm rời tay, Bích Linh ngã xuống trước.
Liên Vô Trần chùi máu nơi khóe miệng, chống kiếm đứng lên, chân chậm rãi đi về phía người đang nằm trên mặt đất.
"Ong ong" Thanh kiếm đã rơi xuống đất đột nhiên dựng lên, ngăn cản bước chân của Liên Vô Trần.
Liên Vô Trần nhếch môi cười: "Mày muốn mặc kệ cô ấy ở chỗ này?"
Thanh kiếm lóe lóe, tựa hồ đang suy xét.
Thôi, cho dù bị hắn mang về, chủ nhân cũng nhất định có thể lại chạy thoát, không sợ không sợ.
Thanh Kiếm nhường đường.
Liên Vô Trần cười khẽ: "Mày thanh kiếm này, hiểu chuyện hơn so với chủ nhân mày nhiều.
"
Kiếm: "! ! "
Liên Vô Trần bế cô gái trên mặt đất lên, kiếm trên tay hóa thành hư vô.
Thanh Kiếm cũng biến ảo thành từng ánh sáng nhỏ, từng chút phiêu tán trong không trung, trông rất đẹp.
"Như vậy, cô nhóc, chúng ta về nhà đi.
" Liên Vô Trần hôn trán cô gái, ý cười nơi khóe miệng ác liệt vô cùng.
Người đàn ông cao lớn ôm thiếu nữ nhỏ xinh, từng bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa, đã là máu chảy thành sông.
Liên Vô Trần thu hồi ý cười ác liệt trên môi, thoạt nhìn cùng bộ dáng trích tiên xuất trần ngày thường không có gì khác biệt.
"Chủ tịch, còn có một bộ phận thành viên trung tâm của "Mạng Nhện" chạy trốn.
" Có người cúi đầu tiến lên.
Thần sắc người đàn ông nhàn nhạt đi qua bên cạnh hắn, thanh âm thanh lãnh qua một đoạn thời gian mới từ phía trước truyền đến.
"Xử lý hiện trường, rút lui.
"
Cấp dưới tuân lệnh, phất tay ý bảo kéo người trên mặt đất đi.
Một hồi giết chóc, lặng yên khơi mào, lặng yên kết thúc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...