Lúc trời tối, Bích Linh được Quân Sinh đưa về nhà.
Bích Linh được Quân Sinh ôm xuống xe, bởi vì lúc này cô mệt đến cả tay cũng không động đậy được.
"Chỉ như vậy cũng không chịu được?" Quân Sinh cúi đầu hôn cô gái, trong giọng nói mang theo hả hê.
Bích Linh mặc kệ hắn, hừ hai tiếng xoay đầu.
Lưu manh, chỉ biết đùa giỡn cô!
Cô cũng sẽ không bị tùy tùy tiện tiện đùa giỡn!
【 Vậy xin hỏi ký chủ thế nào mới tính là bị đùa giỡn.
】Hệ thống trêu chọc online.
Lấy tiền ném ta.
Hệ thống: "......" Biết ngay.
Bích Linh nằm lên giường, buồn ngủ muốn lấy chăn cũng lấy không được.
Thật vất vả gian nan mà lấy chăn che lại đầu, giây tiếp theo lại bị Quân Sinh kéo ra.
"Chú nhỏ đừng nháo, tôi rất buồn ngủ." Bích Linh mơ hồ nói, mí mắt gần như sụp xuống.
Quân Sinh thưởng thức tóc cô, trên mặt nhiễm ôn nhu: "Trước tiên đừng ngủ, cây sáo hôm đó có thể cho tôi xem một chút không?"
Sáo?
Bích Linh lặp lại từ này một lần, qua ba giây mới phản ứng lại.
Tay nhỏ dò tìm trong gối đầu, lấy ra một cây sáo xanh nhỏ, "Chú cầm......"
Quân Sinh cầm lấy, cái tay đó liền rớt trên giường.
Quân Sinh buồn cười mà xoa đầu cô gái, tắt đèn xong, hắn lén lút mang theo sáo ra khỏi phòng.
Quân Sinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này mới cúi đầu nhìn cây sáo toàn thân màu xanh trong tay.
Thân sáo rất ngắn, hoa văn ánh kim phía trên cực nhỏ, lại nhàn nhạt phác hoạ ra đồ án thần bí phức tạp, có vẻ tinh xảo dị thường.
Cây sáo này, làm hắn thật cảm thấy quen thuộc......
Có một cảm giác kiếp trước đã từng gặp qua.
Hắn đến cùng vào lúc nào nhìn thấy cây sáo này......
Quân Sinh dựa vào cửa, lấy cây sáo chống trán.
Hình như......!là trong giấc mơ hắn mơ mấy năm nay.
Hắn mơ không nhiều lắm, trước nay chỉ lặp lại một nội dung:
Hẻm nhỏ, máu tươi, thi thể, còn có một người biến mất ở trong bóng ma kia......
Trên người người kia, có hơi thở quen thuộc, giống như cây sáo trên tay hắn......
Quân Sinh có chút tâm phiền ý loạn, hắn về phòng mình, đặt sáo ở đầu giường, sau đó nhắm mắt.
Thử xem đi, nói không chừng đêm nay có thể tìm được đáp án......
【 Bíp ―― độ thiện cảm 94%.
】
***
Ngày hôm sau Bích Linh tiếp tục đi học.
Lí do vì sao hôm qua cô không tới trường, Quân Sinh cùng Bích Linh thống nhất: Bị bệnh.
Bích Linh như thường cười tủm tỉm mà ngồi xuống bên cạnh La Tuyết Lạc.
"Kha Kha, có phải gần đây cậu học nhiều quá không?" La Tuyết Lạc lo lắng mà thò qua.
Bích Linh móc ra một khối bánh ngọt nhét vào miệng La Tuyết Lạc, nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tớ rất khỏe."
La Tuyết Lạc miệng nhai điểm tâm gật đầu, xem bộ dáng vẫn ngây ngô cười tủm tỉm kia của Bích Linh, cũng yên tâm.
Xem ra cậu ấy không biết những việc này.
Như vậy......!cũng tốt.
......
Trong nháy mắt lại đến giờ tan học, Bích Linh đeo cặp đi trên một đường nhỏ hẻo lánh trong trường, đừng hỏi vì sao cô đi đường này, cô có thể nói nơi này lát nữa sẽ có một hồi bắt cóc không?
Chính là tổ chức bắt cóc mà Quân Sinh nói, tổ chức biến thái chuyên bắt con gái 15-17 tuổi kia.
Cô lúc trước lướt cốt truyện, phát hiện tổ chức này vẫn chiếm phân lượng rất lớn trong kịch bản, làm ra rất nhiều chuyện.
Cuối cùng bị nam chính và nữ chính hợp tác tiêu diệt.
Vốn dĩ hôm nay là một cô bé khác bị bắt đi, nhưng cô nửa đường thay thế nó......
Đợi lát nữa bị bắt cóc, ngẫm lại liền cảm thấy thật kích động.
【 Ký chủ bị vai phản diện trói đến nghiện.
】Hệ thống khinh bỉ nói.
Mi thì biết cái gì, nếu thuận lợi, hôm nay bổn bảo bảo có thể làm đầy độ thiện cảm của Quân Sinh!
【 Bíp ―― độ thiện cảm 98%.
】
Hử?! Độ thiện cảm nói đến là đến? Quá ngầu!
Lúc này Bích Linh bắt đầu tự hỏi có cần bị bắt cóc hay không.
Nhưng mà......
"Phịch ――"
Bích Linh mềm nhũn ngã xuống đất.
Trước khi hôn mê, Bích Linh âm thầm ở trong lòng giơ ngón giữa.
Mẹ nó, thế mà dùng gậy kích điện chích cô, các người chờ bổn bảo bảo! Nếu lát nữa không đánh đít các người, bổn bảo bảo không phải họ Bích! .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...