Edit: PaduC/ Beta: Norah
Nam Tầm ngáp một cái, cầm lấy sữa nóng và bánh mì bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi Tiểu Bát: "Gần đây Lệ Sâm đang bận gì vậy, sao chẳng thấy bóng dáng đâu?"
Tâm trạng Tiểu Bát đang tốt nên biết gì nói nấy không nửa lời gian dối: "Đợt trước ba Lệ Sâm của ngươi không phải tốn rất nhiều công sức tìm ngươi sao, nên không để ý mấy tới thế lực trong bóng tối kia, kết quả bị vài người có ý đồ xấu cấu kết lại chui vào chỗ trống. Có điều ngươi cứ yên tâm, ba Lệ Sâm của ngươi lợi hại lắm, nhiều nhất không quá năm ngày là có thể khiến những người kia không nổi lên sóng gió gì nữa."
Dừng một chút, Tiểu Bát thử hỏi một câu thăm dò: "Vậy bây giờ chúng ta cùng rời thế giới này?"
Động tác của Nam Tầm hơi ngừng, nhỏ giọng nói: "Cho ta thêm hai ngày đi."
Tiểu Bát trầm mặc chốc lát, rồi trả lời một tiếng được.
Tối hôm đó, lúc Lệ Sâm về nhà mang theo bánh ngọt Nam Tầm thích ăn nhất. Còn có thể nhìn ra được vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của anh, nhưng ở khoảnh khắc nhìn thấy Nam Tầm, đã biến mất hầu như không còn.
"Nam Nam, ba đã xử lý xong mọi chuyện, từ mai là có thể ở bên con cả ngày." Lệ Sâm ôm Nam Tầm vào ngực, giọng nói thật dịu dàng triền miên.
Nam Tầm ngoan ngoãn tựa trong ngực anh, bỗng nói: "Lệ Sâm, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi."
Lệ Sâm cười nói được, hỏi: "Cục cưng muốn đi chơi ở đâu?"
Nam Tầm nói: "Nơi nào cũng được, chỉ cần ba ở bên con là được."
Vậy là ngay hôm sau, Lệ Sâm lại đưa cô tới trường bắn họ thường đi.
Nam Tầm thuần thục lên đạn, nhắm ngay hồng tâm mà bắn mấy phát liên tục.
Ngay chính giữa hồng tâm.
Lệ Sâm ôm cô từ phía sau, bàn tay vuốt ve eo cô, môi mỏng hôn lấy vành tai cô, khẽ cười nói: "Không hổ là cục cưng do chính tay anh dạy dỗ, kỹ thuật bắn sắp đuổi kịp anh rồi."
Nam Tầm nghi ngờ, nếu nơi này không phải trường bắn ngoài trời, Lệ Sâm rất có thể sẽ nảy sinh ý nghĩ xấu xa nào đó.
Chơi đủ rồi, hai người nắm tay nhau đi dạo.
Đúng lúc này, giọng Tiểu Bát bất chợt vang lên: "Đờ mờ không xong rồi! Trong đám người của ba Lệ Sâm ngươi xuất hiện kẻ phản bội, có một tay súng bắn tỉa đang mai phục trong tối! Hắn đang nổ súng!"
Vẻ mặt Nam Tầm đại biến, vào thời khắc ấy, thân thể của cô phản ứng trước khi kịp suy nghĩ, đột nhiên nhào về phía Lệ Sâm, vững vàng chắn trước người anh.
Một giây sau, cô nghe được tiếng trái tim mình nổ tung.
Cơ thể cô ngã về đằng sau, trong mắt phản chiếu vẻ mặt sững sờ của Lệ Sâm. Tuy nhiên ngay tức khắc, cặp đồng tử trong mắt người kia co lại, kinh hoảng kéo cô vào lòng, kêu to thảm thiết: "Nam Nam! Lệ Tiểu Nam!"
Máu không ngừng tràn ra từ miệng Nam Tầm, hai tay cô nắm chặt áo sơ mi trắng của Lệ Sâm: "Lệ... Sâm..."
Cô vốn muốn nói một câu, "Anh phải cố gắng sống sót", kết quả chỉ kịp nói ra hai chữ đã tắt thở.
Mẹ nó những thứ trên TV đều là lừa đảo, tại sao cô còn chưa nói hết một câu đã tắt thở rồi, trước khi người trên TV chết đều có thể nói rất nhiều lời trăn trối cơ mà!
Linh hồn Nam Tầm lìa khỏi xác, cô nhìn thấy người đàn ông đang ôm xác Lệ Tiểu Nam kia, nhìn thấy rõ ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, trở nên trống rỗng.
Lệ Sâm mất đi Lệ Tiểu Nam, thật giống như mất đi... Cả thế giới.
Tiểu Bát ở một bên khóc ríu rít: "Xin lỗi nhé thân ái, vừa nãy ta quên chắn cảm giác đau cho ngươi, có phải rất đau không?"
Nam Tầm lẳng lặng nhìn Lệ Sâm, ừ một tiếng: "... Rất đau."
Hơi ngừng, ánh mắt cô bỗng dưng rời khỏi người Lệ Sâm, nói lạnh nhạt: "Vì vậy, thế giới sau ngươi phải bồi thường ta."
Tiểu Bát: "Ngươi yên tâm, từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, không lo ăn mặc. Khụ Khụ, ta biết ngươi chắc chắn không muốn bị áp chảo bánh nướng, vì vậy thế giới sau rất phù hợp điều kiện của ngươi."
Nam Tầm gật đầu: "Vậy chúng ta đi."
_________________________________________________
Tầm mắt Nam Tầm tối sầm lại, linh hồn vặn vẹo. Lần này, một người một thú dường như đi trong bóng tối thời gian khá lâu. Cuối cùng, mọi thứ sáng lên, nàng cùng Tiểu Bát đã đến thế giới tiếp theo.
Chỉ là Nam Tầm còn không biết được mình xuyên qua thế giới thế nào, nàng liền nghe được tiếng chát lanh lảnh lạ thường.
Sau đó đầu nàng bị tát lệch qua một bên, trên má vừa rát vừa đau, trong miệng lập tức có mùi máu tanh thoang thoảng.
Nam Tầm nổi bão trong lòng, nàng vốn không phải là người chịu thiệt thòi. Nhìn được rõ nữ nhân trước mặt vừa tát nàng một cái, nàng liền lật tay tát chan chát hai cái liên tục, tát đến nỗi nữ nhân kia ngã ngửa trên mặt đất, mắt nổ đom đóm.
"Lớn mật! Tiện nhân ngươi lại dám làm tổn thương ái phi của trẫm!" Một tiếng quát chói tai bỗng vang lên.
Ngay lập tức, Nam Tầm bị một đạo kình phong đánh bay rất cao, sau đó đập oành xuống đất, một ngụm máu cứ như vậy phun ra ngoài.
Tiểu Bát vội vàng giúp nàng che chắn cảm giác đau, thế nhưng dù có che chắn cảm giác, thương tích đã tạo thành thật rồi.
Nam Tầm không dám tùy tiện nhúc nhích cơ thể. Đoán rằng xương chỗ nào đó có thể đã gãy, nàng liền giữ nguyên tư thế nằm trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu nhìn một nam một nữ trước mặt.
Nữ nhân kia áo quần hoa lệ, đầu cài trâm vàng và châu hoa, tai đeo ngọc lưu ly xanh, trên mặt dù có thêm hai dấu bàn tay sưng vù, nhưng không khó nhìn ra gương mặt đó rất tinh tế. Nàng ta trốn trong ngực nam nhân mà khóc rưng rức, có vẻ oan ức lắm.
Mà nam nhân kia, lúc Nam Tầm nhìn đến gương mặt hắn, thoáng ngẩn ra.
Người đàn ông này vẻ ngoài cũng thật đẹp, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặc trên người một thân ngũ trảo long bào màu đỏ, có vẻ khí khái anh hùng hừng hực. Chỉ là trong đôi mắt bễ nghễ kia khi nhìn nàng chứa đầy vẻ căm ghét nồng đậm. Nhìn lâu, Nam Tầm hoảng hốt có thể thấy tia sát ý và thù hận lẫn lộn trong đó.
Nam nhân lạnh lùng liếc nàng, lạnh nhạt vô tình nói: "Tần Quý phi thất đức trước vua, tính từ hôm nay, giáng thành Mỹ nhân, đày vào lãnh cung đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Không có mệnh lệnh của trẫm, bất luận người nào cũng không được đến thăm!"
Sau đó, Nam Tầm vẫn một mặt mờ mịt bị hai tên thái giám nhấc lên thô lỗ kéo tới lãnh cung. Trong lãnh cung, trừ nàng và một tiểu nha đầu thiếp thân kêu Thúy Hoàn, không có người nào khác.
Tiểu Bát không chút lưu tình mà cười nhạo ha ha: "Không phải đã nói sẽ không xong đời trong vòng ba ngày cơ mà? Lúc này liền kích động cho Lý Thục phi hai cái tát, rồi bị đày vào lãnh cung?"
Nam Tầm trực tiếp mắng thú: "Tiểu Bát chết tiệt. Ngươi cho ta vừa xuyên tới đã bị cho ăn lòng bàn tay, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy! Ngươi biết rõ dựa theo tính tình của ta nhất định sẽ tát chan chát trở về, ngươi lại cho ta xuyên đúng lúc này?
Còn có, đã nói trước có cơm ngon áo đẹp đâu? Đã nói trước thân phận cao quý đâu? Vừa đến đã thành phi tử bị vứt bỏ trong lãnh cung, còn có cơm ngon áo đẹp cái lông gì?"
Nam Tầm càng nói, Tiểu Bát lại càng chột dạ.
"Trong đây... Ngươi đúng là ngậm thìa vàng lớn lên mà, là cháu gái trưởng của Tần lão tướng quân đấy. Biết ông nội ngươi Tần lão tướng quân trâu bò tới mức nào không? Toàn bộ thiên hạ này do ông ta và Tiên hoàng cùng đánh tới!
Lão gia tử trong triều đức cao trọng vọng, không người không kính nể ba phần, Tiên hoàng cũng vậy!"
Nam Tầm lập tức nghe ra vấn đề: "Ngươi cũng biết ngươi đang nói Tiên hoàng đấy nhỉ, Đương kim Hoàng đế và Tiên hoàng là một người à? Thật hả? Ta hỏi ngươi, bạo quân này có phải cảm thấy Tần lão gia tử công cao trên đầu chủ, nên muốn diệt trừ ông ấy không hả?"
"Ai ya, ngươi bỗng nhiên thông minh như vậy, ta thật là không quen nha."
Nam Tầm:...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...