Trans: Sâu/ Beta: Padu, RED
Tiểu Bát tiếp tục: "Mà giả dụ gia hơi lơ là để ngươi bị xiên một nhát đi chăng nữa, miễn không phải vết thương chí mạng thì dựa vào năng lực tự hồi phục đáng gờm của người cá lam cũng chẳng chết ngay được, cùng lắm là đau đến khóc cha gọi mẹ thôi."
Nam Tầm: ...
"Tiểu Bát, ngươi thay đổi rồi." Giọng điệu cô đầy ai oán.
Tiểu Bát: "Hừ! Nếu ngươi nghe ta hôn bừa ai đó tạm duy trì đôi chân thay vì rề rà tìm Ngụy Xương thì lúc bị bọn người xấu đó tấn công đã chẳng đến mức không có sức lực phản kháng.
Trái lời thần thú ta đây, bị vậy trách ai được?"
Nam Tầm thanh minh: "Đều tại ta, hôn quen những khuôn mặt đẹp rạng ngời rồi, giờ người khác ta không hạ miệng được."
Tiểu Bát thở dài ngao ngán: "Đều do gia chiều ngươi quá, có tin lần sau ta tìm cho ngươi một tên xấu ma chê quỷ hờn không?"
Nam Tầm ngay lập tức hét lên: "Xin đừng, Bát gia."
Tiểu Bát: "Hứ.
Mà ngươi biết gì không? Kẻ bắt cóc ngươi chính là nữ giúp việc bất cẩn làm đổ rượu vang lúc trước, chắc chắn do ả tâm thần kia thuê.
Ta đã nhắc ngươi phải đề phòng ả rồi.
Đúng là nhắc cũng vô dụng, cuối cùng vẫn bị người ta chơi một vố."
"Từ từ để ta tiêu hóa đã." Nam Tấn vội nói, sau vài giây mới thốt lên: "Ồ! Ngươi nói ông Tần bị bắn chết đúng không, mà vụ gϊếŧ người này rõ ràng cùng trong kế hoạch với vụ bắt cóc.
Ý ngươi là Tần Văn thuê người gϊếŧ bố cô ta?"
Tiểu Bát xác thực: "Ừ.
Nguyên thế giới cũng có vụ ám sát đó, còn bắt cóc là phát sinh thêm.
Trước hay nói ngươi toàn gặp phải đại Boss biếи ŧɦái, nhưng ít nhất người ta còn có điểm dừng, hơn nữa hình như chỉ như thế với mỗi ngươi.
Cơ mà cái ả này, chậc chậc, không phải ở mức biếи ŧɦái nữa mà điên rồ luôn rồi."
Nam Tầm phải mất một lúc mới tiếp thu được sự thật rằng Tần Văn gϊếŧ cha mình: "Hai người con trai của ông Tần..."
"Chậc, Tầm nhà ta thật thông minh, ngay lập tức móc nối được hai sự kiện này.
Người ta lúc đó chỉ mới là một cô bé mười một tuổi, ai mà ngờ được, kết quả đại Boss bị đổ vỏ.
Cũng như lần này, ai sẽ nghĩ là do ả làm? Nói không chừng còn chẳng phải thuê người, mà ả tự mình ra tay luôn ấy chứ."
Nam Tầm cảm thấy rợn tóc gáy: "Ngươi chắc Tần Văn không phải phản diện chính của thế giới này chứ?"
Tiểu Bát: "Ai nói người hiểm độc nhất mới là phản diện lớn nhất? Trong tiểu thuyết trạch đấu, người so với người chỉ có ác hơn chứ không có ác nhất, ấy vậy cũng chỉ là loại râu ria.
Ở nguyên thế giới, trước khi bị tóm đại Boss cũng bón hành cho Tần Văn không ít đâu.
Hắn sống không dễ dàng thì người hại hắn cũng đừng hòng hưởng thụ.
Ngược lại, đại Boss bây giờ không biết có phải do gặp được người cá xinh đẹp tuyệt trần như ngươi không mà lại có thêm vài phần ấm áp.
Ta còn đang nghi ngờ liệu đại Boss lúc ta khảo sát thế giới có phải là giả không nữa."
"Không được, không ổn, để người đẹp rắn rết vậy cạnh Ngụy Xương ta không yên tâm.
Tiểu Bát ngươi mau xem xem tình hình bên đó sao rồi.
Sau khi ta biến mất, chắc anh ấy lo lắng lắm."
Tiểu Bát cạn lời vài giây rồi gào lên: "Ngươi đang mẹ nó ốc không mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu! Người ta là trùm cuối, dù có lo có buồn đến đâu chăng nữa cũng không chết được.
Khoan từ từ...!Ối mẹ ơi, giá trị hắc hóa của đại Boss lại vọt lên 95 rồi, chẳng mấy nữa lên 100."
Nam Tầm rất bình tĩnh: "Giá trị hắc hóa gì đó, ta sớm đã không thèm cứu vãn."
Tiểu Bát: "Gia ngó rồi, đại Boss mặc dù điên tiết nhưng vẫn hết sức tỉnh táo lập tức cho phong tỏa hiện trường, sau đó gọi cả cảnh sát hình sự và cơ động đến.
Nếu không phải đang giữa đêm hôm, gia nghi hắn còn gọi cả máy bay trực thăng ấy chứ.
Yên trí, đại Boss chẳng những không sốt ruột đến mức ngất đi, còn lý trí hơn bất kì ai.
Hơn nữa hình như hắn hơi nghi ngờ ả Tần Văn kia rồi.
Đỉnh của đỉnh! Gia tìm hiểu thế giới này từ đầu mới biết ả không phải hạng tốt lành gì, thế mà đại Boss lúc này đã nhìn ra manh mối."
Nam Tầm ồ một tiếng, lặng đi chốc lát rồi sực nhớ ra: "Chân ta đã biến thành đuôi cá rồi, nữ giúp việc này chắc chưa thấy đâu nhở?"
Tiểu Bát đáp: "Vẫn chưa, còn chưa hóa cá hoàn toàn đã bị trùm bao vác đi rồi.
Cô ta định đem ngươi đến sông tử thần của thành phố G kia kìa.
Biết tại sao gọi là sông tử thần không? Bởi xã hội đen gϊếŧ rất nhiều người xong đều mang đến đây phi tang, nên lòng sông chất đầy xương trắng."
Nam Tầm: "Khoan đã, cô ta không định dìm chết ta đấy chứ?"
Tiểu Bát cười hề hề: "Chuẩn luôn nè, buộc xong đá bự vào bao tải rồi."
Nam Tầm chưa kịp cựa quậy Tiểu Bát đã nói: "Đừng cử động! Tuyệt đối không được nhúc nhích! Người bình thường trúng thuốc đó chưa tỉnh được đâu, ngươi cứ tiếp tục vờ ngất xỉu đi.
Ta biết ngươi định dùng móng tay rạch bao tải để thoát ra.
Nhưng ngươi đã tính đến hậu quả chưa?
Bây giờ ngươi đã biến lại về người cá, ra ngoài chắc chắn bị phát hiện ngay! Trừ khi ngươi khử luôn cô ta, nếu không để người thứ hai ngoài đại Boss biết đến sự tồn tại của người cá, ai biết sẽ có hậu họa thế nào?
Người này nhìn cũng không dễ xơi đâu, trên cạn thế này, ngươi đảm bảo trăm phầm trăm giải quyết được cô ta không? Nếu không thì cứ ngoan ngoãn giả chết tiếp đi.
Chờ cô ta quẳng ngươi xuống sông thì chuồn cũng chưa muộn."
Nam Tầm: "Hiếm lắm mới thấy ngươi phân tích hợp lý vậy đó.
Chỉ là bắt ta phải trơ mắt nhìn hung thủ gϊếŧ người trốn thoát, trong lòng không thoải mái tý nào."
"Ngoan, đại Boss đã phát hiện nữ giúp việc này bất thường.
Với năng lực của hắn, tuyệt đối có thể báo thù giúp ngươi."
Đang nói chuyện, bỗng cả người Nam Tầm bị nhấc bổng lên, ngay sau đó cất cánh rồi đáp "bùm" một tiếng xuống sông, tiếp đó hòn đá buộc ở bao tải cũng rơi xuống kéo theo cô chìm dần chìm dần.
Nam Tầm dùng móng tay sắc nhọn rạch bao tải, sau khi thoát ra tự động chuyển sang kiểu hô hấp của người cá.
"Đậu má, Tiểu Bát! Dòng sông này đục quá, nước toàn là bùn cát, không nhìn thấy được gì hết.
Nếu ở đây cả một ngày, người cá như ta chắc chắn hỏng mất."
"Ấy dà, ngươi nên thấy may mắn vì cô ta dùng cách này gϊếŧ ngươi.
Dù sao cũng là nước, ngươi chịu đựng một tý ha, cô ta vẫn canh chừng trên bờ.
Loại người này làm việc rất thận trọng, phải chắc chắn ngươi không nổi lên cô ta mới đi."
Ước chừng mười phút sau, Tiểu Bát mới lên tiếng: "Lên bờ đi người phụ nữ kia đi rồi."
Nam Tầm ngoi lên, mái tóc dài xanh đen đẹp đẽ đã dính đầy bùn cát, váy vóc ướt sũng bám chặt vào cơ thể, nhìn thê thảm không thôi.
"Ngụy Xương vẫn ở biệt thự nhà họ Tần, cách đây xa lắm không? Ngươi nghĩ dùng đuôi cá lết qua mất bao lâu?" Nam Tầm hỏi.
Tiểu Bát lập tức trả lời: "Ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, ngươi đi kiểu này thì đi cả ngày cũng không đến.
Đường hầm là đường thẳng thông hai điểm, nhưng trên mặt đất lại vòng vòng vèo vèo đủ loại đường với nhà."
Một người một thú cùng rơi vào trầm tư.
Nam Tầm nói: "Nếu ta không qua được, vậy đành chờ Ngụy Xương đến đón."
Tiểu Bát thở dài: "Không phải gia muốn đả kích ngươi gì đâu, nhưng cái đường hầm kia quá kín đáo, người thường thực sự không mò ra được đâu.
Đại Boss dù có thông minh đến đâu thì vẫn là con người, không phải là thần thú như gia."
"Tiểu Bát, để ta đợi đi, nói không chừng Ngụy Xương sắp tìm được thật thì sao."
Tiểu Bát cười giễu: "Thế à? Thế chúc giấc mơ của ngươi trở thành sự thật.
Nhưng này, trước khi mặt trời lên ngươi buộc phải rời khỏi nơi này.
Ban ngày ở đây nhiều tàu thuyền lắm, không thể ở lâu.
Dòng sông này dẫn ra biển, với tốc độ của ngươi, một giờ là có thể ra khỏi cửa sông."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...