Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa


Edit: Bao/ Beta: Padu, Trant
Ngụy Xương ôm bé người cá thẳng lên lầu, rồi cùng nhau ngã xuống giường.

Anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn như điên như dại.
Nam Tầm bị hôn tới mơ hồ.

Tiểu Bát nói thật nhanh: "Thân ái ơi, ráng quấn lấy hắn hôn thêm hai, ba tiếng thu thập nước miếng.

Gia có dự cảm ngươi sẽ biến về người nhanh thôi yo yo yo ~ Còn nếu ngươi thấy cách này tốn thời gian quá thì...!He he, gia có một đường tắt, đảm bảo chỉ trong tích tắc ngươi đổi được chân.

Đây cũng là biện pháp mà gia phải vắt óc nghĩ lâu lắm mới ra được đấy."
Nam Tầm mơ mơ màng màng đáp: "Nói."
Cô như bị Ngụy Xương lôi tới sa mạc nắng cháy, cùng anh chịu khát sắp chết tới nơi.

Hô hấp không xong, tưởng chừng sắp tắt thở.
Nếu mà thật như này hai, ba tiếng, cô sẽ chết chắc.

Vậy mà cha nội kia còn cười há há: "Chẳng phải lúc trước ngươi hỏi gia tại sao hôn cả tiếng vẫn chưa biến được thành chân hả? Lúc đó nhất thời chưa nghĩ ra nguyên nhân, nhưng sau khi suy ngẫm hồi lâu thì gia biết rồi.

Tác dụng của nước miếng quá yếu, lại còn truyền qua đường miệng nên không thể hấp thụ được nhiều.

Bởi vậy á, ngươi có muốn thử một con đường mới không?"
Nam Tầm ngẩn người hai giây mới ngớ ra "con đường mới" của Tiểu Bát là gì.
"Tiểu Bát, ngươi điên rồi! Ta hiện tại là cá, OK? Ngươi kêu một con cá và một con người đi ấy ấy hả?"

Tiểu Bát: "Ấy dồ, gia chẳng qua đưa ý kiến tham khảo thôi mà.

Ngươi có thể chọn đơn thuần hôn hít hai, ba tiếng, hoặc trực tiếp làm một trận đại chiến người - cá luôn.

Gia phải che năm thức đây.

Chúc ngươi một buổi tối suиɠ sướиɠ.

Bái bai ~"
Âm cuối ngừa ngựa cực kỳ ngứa đòn.
Nam Tầm nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Người cá nhỏ cố gắng ngoẹo đầu né cái hôn mãnh liệt của tên đàn ông đã mất đi kiểm soát.
"Sao vậy Lam Lam?" Ngụy Xương hổn hển hỏi, ngực phập phồng không ngừng.
Mặt Nam Tầm đầy nghi vấn: "Chú ơi, trò ấy không phải như vậy, động tác này chỉ chiếm phần nhỏ thôi, tụi mình đã nói sẽ chơi một nửa rồi mà.

Chú không tính chơi đoạn kế ạ?"
Ngụy Xương mấp máy môi, giọng khàn khàn hỏi: "Lam Lam, cháu muốn...!chơi tiếp thật à?"
Nam Tầm gật đầu, cười giòn: "Cháu thích gần chú thế ạ, cháu thích chơi trò này với chú."
Ngụy Xương không nói gì nữa mà tiếp tục hôn bé người cá, bàn tay đồng thời lướt dọc theo sống lưng cô.

Khi chạm đến một chỗ vảy mềm dưới đuôi, mặt anh biến sắc, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa.

Anh thình lình lật cô lại, lấn thân mình lên...
Nam Tầm thấy Ngụy Xương đúng chuẩn cầm thú, tới cá mà cũng hạ miệng được.

Tiểu Bát nói anh không có kinh nghiệm ở phương diện này, sao cô nghi ngờ vậy ta? Không dạy cũng biết? Không những vậy còn mẹ nó không dạy cũng biết làm chuyện ấy với một người cá!
Nam · người cá · Tầm cảm giác lần này mình sẽ bị Ngụy Xương giày vò thành một con cá chết.

Một con cá hàng thật giá thật.
Cô đã la lên bảo không chơi nữa, tên khốn Ngụy Xương vẫn cứ ra sức ăn hiếp cá, trông còn có vẻ rất hưng phấn.

Anh vừa làm vừa hôn cô, thậm chí mặt dày hỏi trò này vui không?
Nam Tầm chỉ muốn khóc.

Khốn khiếp, cầm thú.
Ngụy Xương ôm người cá nhỏ vào lòng, vuốt ve lớp vảy nửa thân dưới và bên hông cô.
"Đừng mà, nhột." Nam Tầm rụt người, uể oải lầm bầm.
Ngụy Xương buông bàn tay xấu ra sờ mặt cô: "Lam Lam, chú không ngủ được."
Bé người cá miễn cưỡng nâng mí mắt liếc anh, phát hiện tên này thật sự thần thái sáng láng, không biết thỏa mãn.

Ánh mắt Ngụy Xương khi nhìn cô chứa đầy sự chiếm đoạt giống đực dành cho giống cái, cực kỳ xâm lược.
Tình thương từ ái giữa người lớn và trẻ nhỏ gì đó đều cút hết rồi, ở đây chỉ có kiểu nói chuyện âu yếm nhỏ nhẹ triền miên thắm thiết xuất hiện giữa hai người yêu thôi.
"Chú ơi, cháu mệt quá.


Chơi trò này mệt quá, cổ họng còn đau nữa, sau này không chơi nữa đâu." Nam Tầm nhõng nhẽo than.

Hơi ngừng một chút, cô lại rì rầm: "Hóa ra không có chân vẫn chơi được."
Trong mắt Ngụy Xương lóe qua cảm xúc gì đó, anh xoa bóp eo cho bé người cá, nhẹ giọng dụ dỗ: "Lam Lam không thích thật à?"
Nam Tầm nhắm mắt lại suy nghĩ một chốc: "...!Thích, nhưng mà mệt quá."
Ngụy Xương khẽ cười, giọng nói trầm khàn đặc biệt quyến rũ trong màn đêm: "Mệt ở đâu? Rõ ràng toàn là chú làm."
Nam Tầm chu miệng: "Toàn thân đều nhũn ra, đặc biệt là đuôi cá."
Ngụy Xương dịu dàng vuốt ve lưng cô: "Được rồi, vậy lần sau chú dạy cháu đổi tư thế nhé."
Nam Tầm: ...
Cô bắt đầu giả chết, giả giả một hồi lại thành ngủ thật.
Ngụy Xương chờ cho người cá nhỏ ngủ thì phun chút nước lên đuôi cá và đắp chăn lại cho cô, rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng.
"Chuyện gì?"
Phương Hằng đầu bên kia vẫn luôn chờ điện thoại, vừa thấy có cuộc gọi tới liền bắt ngay: "Anh Ngụy không sao chứ ạ? Tôi gọi ba cuộc anh đều không nghe máy, lần này anh mà vẫn không nghe chắc tôi tới cửa tìm quá!"
Ngụy Xương trả lời một cách lười nhác: "Vừa rồi bận việc quan trọng, không dừng được nên mới không nhận điện thoại.

Sao đấy? Nơi nào xảy ra chuyện?"
Phương Hằng im lặng ngẫm xem việc quan trọng Ngụy Xương nhắc là gì nhưng mãi không ra kết quả.

Chú là người rất có chừng mực, chỉ khi cần thiết mới gọi cho anh Ngụy, anh Ngụy biết rõ điều này nên chưa bao giờ treo máy.

Nếu như có chuyện gì không trả lời được, anh Ngụy cũng sẽ nhắn tin báo.
Lần này rất...!lạ.
Cứ cách mỗi năm mươi phút chú gọi một lần, gọi ba lần anh đều không bắt máy.

Tính theo thời gian này thì việc quan trọng mà anh Ngụy nói phải làm trong...!hai tiếng?
Phương Hằng nghĩ ngợi liên hồi trong chớp mắt, cuối cùng trả lời: "Không xảy ra chuyện gì ạ, chỉ là nhà họ Tần vừa sai người tới đưa thiệp mời.

Tiệc mừng thọ 60 của ông Tần."
Ngụy Xương híp mắt: "Tần Chung?"

Phương Hằng hơi ngừng: "Vâng, anh Ngụy, ông Tần..." Vế sau "cha nuôi của anh" chú không nói ra.
Người trong giới thượng lưu, đặc biệt là các bô lão ở thành phố G, đều biết chuyện ông Tần đuổi Ngụy Xương ra khỏi nhà.

Hai người từ đó chẳng hề qua lại, cái tình cảm từng gọi "cha con" cũng đã sớm phai nhạt.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Ngụy Xương bằng chính sức mình liều mạng leo lên vị trí hiện tại.

Ngược lại sòng bạc nhà họ Tần do bị dính líu chuyện lừa đảo, thanh danh tụt dốc không phanh, không được huy hoàng như xưa.

Có điều gia nghiệp trăm năm còn đó, địa vị nhà họ Tần ở thành phố G vẫn chẳng thể khinh nhờn.
Chuyện lúc trước Phương Hằng nhớ rất rõ.

Ban đầu ông Tần đi chẩn đoán phát hiện khối u trong đầu.

Tin tức này truyền ra, hai đứa con trai của ông Tần bắt đầu có hành động tranh đoạt tài sản, náo loạn cả nhà họ Tần gà chó không yên.
Song, lạ lùng chính là không lâu sau đó, cả hai đều liên tiếp gặp chuyện.

Một người bất ngờ chết do tai nạn xe cộ, người còn lại thì bị chậu cây trên tầng rơi xuống đập vỡ đầu, đều tử vong tại chỗ.

Ông Tần sau khi mất đi hai đứa con trai chỉ còn lại một cô con gái và một cậu con nuôi khác họ, cũng chính là anh Ngụy.
Cái chết ngoài ý muốn của hai quý tử nhà họ Tần đúng là quá mức trùng hợp, khiến có người nghi ngờ do Ngụy Xương ra tay vì muốn cướp tài sản, còn nói ông Tần vớ phải loại vong ơn bội nghĩa.
Ông Tần có lẽ tin, cũng có lẽ không, dù sao ông ta đã tìm một lý do đuổi Ngụy Xương khỏi nhà.

Khi ấy, Ngụy Xương mới mười bảy tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui