Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Nam Tầm tính thử, mười năm trước Lê Phong 8 tuổi trùng khớp với thời điểm Quỷ Diện Độc Thủ mai danh ẩn tích.

Nhóc Lê Phong 8 tuổi vậy mà đã giết được Quỷ Diện Độc Thủ khét tiếng? Ánh mắt Nam Tầm nhìn hắn đầy vẻ khó tin.

Lê Phong chợt dịu dàng hỏi: “Y Y cảm thấy ta đáng sợ sao?”

Ánh mắt kia ôn nhu lắm lắm, song nếu Nam Tầm thốt ra hai chữ “đáng sợ”, chắc chắn nó sẽ tối sầm ngay tức khắc.

Nam Tầm biết tỏng tính nết hắn đương nhiên sẽ không chơi dại, hơn nữa quả thực cô chẳng hề thấy đáng sợ.

Cô ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phản ứng đầu tiên của ta không phải sợ mà là khó hiểu. Một người đơn thuần sạch sẽ như ca chắc chắn không vô duyên vô cớ giết ai, nhất định do Quỷ Diện Độc Thủ phạm tới ca.”

Lê Phong thấy phản ứng của Nam Tầm thì tâm trạng cực tốt, khóe miệng cong cong, giải thích: “Quỷ Diện Độc Thủ là lão già gần 80 tuổi, có điều lão biết trú nhan, dù đầu tóc bạc trắng nhưng gương mặt vẫn duy trì như lúc trẻ. Tuy nhiên cũng chỉ là con chó đội lốt người, bụng dạ hiểm độc vô cùng, khi ta năm tuổi đã bị lão bắt làm dược nhân.”

Nam Tầm nghe thấy hai chữ “dược nhân”, mày nhíu chặt.

Lê Phong tiếp tục với giọng điệu bình bình cứ như không phải chuyện liên quan đến mình: “Y Y có lẽ không biết, thân thể của ta bách độc bất xâm, thị lực cao hơn kẻ khác, thậm chí nhìn rõ cả trong đêm, thính lực cũng cực tốt. Hết thảy đều do Quỷ Diện Độc Thủ ban tặng.

Ta ngày ngày bị lão dùng các loại độc vật tắm tẩy, ngày ngày chịu đựng đủ loại đau đớn người thường khó thể hình dung. Khả năng cao, lão nghĩ ta là đứa ngốc, bởi ta chưa từng nói một câu trước mặt lão, ánh mắt cũng không chứa chút oán hận.


Ròng rã ba năm, ta mới xóa nhòa được sự cảnh giác của lão, thừa cơ lão không chú ý, ta động tay chân với quần áo lão. Kẻ điên kia bị chính thuốc mình nghiên cứu điều chế đầu độc chết. Mãi đến trước khi lìa đời, lão ta vẫn không biết là ta làm, còn truyền cho ta một thân nội lực.”

Nói lời cuối cùng, âm điệu nam nhân hơi giương cao rất chi đắc ý.

Nội tâm Nam Tầm có chút phức tạp, nhưng rất nhanh nhìn hắn bằng vẻ mặt sùng bái: “Lê Phong, ca thật lợi hại. Lúc ấy mới 8 tuổi mà đã giết chết Quỷ Diện Độc Thủ tiếng tăm lẫy lừng? Không những quỷ không biết thần không hay còn khiến lão truyền nội công cho ca!”

Lê Phong thích cô nhìn mình như vậy, không nhịn được cúi đầu hôn xuống thật sâu thật ra sức. Đầu lưỡi Nam Tầm suýt bị hắn nuốt luôn vào bụng.

Qua thật lâu thật lâu, mãi đến khi Nam Tầm sắp ngạt thở chết, hắn mới buông ra, còn tiếc nuối than thở: “Xem ra phải nhanh dạy Y Y nén thở.”

Nam Tầm thở hổn hển, không khỏi trừng hắn: “Tự ca tính xem, nếu chưa quá ba mươi phút, ta cùng họ với ca!”

Lê Phong lại chỉ dịu dàng nhìn cô, dùng ngón tay cái mân mê cánh môi bị hắn cắn mút càng thêm hồng hào, cười nhẹ nói: “Ta còn tưởng Y Y nghe mấy chuyện này sẽ thất vọng cơ. Dù gì nàng vẫn luôn cho rằng ta là người sáng trong thuần khiết.”

Nam Tầm sửng sốt, nói: “Có kẻ làm hại mình, dù sao cũng không thể kệ chúng hại chứ. Nếu ta đoán không sai, Quỷ Diện Độc Thủ định luyện chế ca thành dược nhân bách độc bất xâm vì mục đích nào đó, sau khi đạt được rồi lão sẽ không để ca sống.”

Lê Phong ừ một tiếng, đôi con ngươi bình đạm: “Lão sẽ rút cạn máu ta đổi cho mình, cứ như vậy, người bách độc bất xâm chính là lão.”

Lê Phong 8 tuổi không những giết Quỷ Diện Độc Thủ, còn có được công lực mấy chục năm của lão. Chẳng qua tuổi còn nhỏ, hắn đành ở lại Quỷ Cốc, dùng năm năm luyện hóa công lực, lại tự học toàn bộ kiến thức về độc thuật lẫn y thuật của Quỷ Diện Độc Thủ. Khi 13 tuổi đã có kha khá thành tựu, vì để bồi dưỡng thêm y thuật nên bái nhập phái Thanh Vân. 15 tuổi bị tai họa Nam Tầm giáng đầu. 18 tuổi thì chuẩn bị cưới tai họa này.

Nhưng ở trong mắt Nam Tầm, Lê Phong mới chính là tai họa. Bây giờ cô thu phục hắn, miễn để hắn đi gieo vạ cho người khác.

Lúc hai người đến nhà tranh, nơi đó vẫn giữ nguyên dáng vẻ lần trước Nam Tầm rời đi, vò rượu trái cây vẫn nằm yên trong góc.

Nam Tầm cười tủm tỉm liếc hắn: “Có phải hôm đấy ta chân trước vừa đi, ca lập tức đuổi theo?”

Lê Phong không phủ nhận: “Dĩ nhiên không thể để nàng đợi, nên ta về phái Thanh Vân trước một bước.”

Nhiều ngày không có người ở, gian nhà tranh phủ tầng bụi. Nam Tầm định xắn tay dọn dẹp, lại bị Lê Phong ngăn lại: “Y Y, nàng muốn ở đây sao?”

“Chỉ cần có ca, chúng ta ở đâu đều được. Lê Phong không thích nơi này ư? Tại sao lại hỏi thế?”

“Chỗ này tuy hẻo lánh, nhưng không quá an toàn. Chúng ta về Quỷ Cốc.” Lê Phong nghiêm mặt đáp.


Nam Tầm mang vẻ nàng dâu nhỏ lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cười tủm tỉm: “Đều nghe ca.”

Lê Phong cầm xẻng đào chỗ sườn núi đá cách căn nhà không xa, lôi ra một rương gỗ.

Trong rương có mặt nạ và bộ thanh y mộc mạc của Quỷ Diện Độc Thủ Lê Phong mặc lần trước, còn có một cuộn tơ tằm cực mảnh, một đầu buộc mũi móc bén nhọn, đầu còn lại buộc vòng sắt cỡ lòng bàn tay.

“Đây là… Băng tơ tằm trăm năm?” Nam Tầm tò mò, duỗi tay sờ sờ.

Tơ tằm lành lạnh, tính dai cực bền.

Lê Phong mỉm cười khen ngợi: “Y Y quả thật thông minh, ngay cả nó cũng nhận ra được.”

Nam Tầm miệng lưỡi trơn tru đáp: “Bởi vì ca từng nói với ta mà, mỗi lời ca nói ta đều khắc ghi.”

Lê Phong nao nao, khẽ thở dài: “Y Y, nàng… Nàng còn như vậy, ta sẽ nhịn không được.”

Nam Tầm chớp chớp mắt với hắn, cười nói: “Ai bảo ca nhịn, chờ tới Quỷ Cốc, chúng ta lập tức thành thân.”

Lê Phong nghe vậy, ánh mắt nhìn cô càng thêm nóng rực, dáng vẻ hung ác hận không thể “xử tử” cô ngay lập tức.

Nam Tầm thì xoay người thu dọn đồ đạc, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng yểu điệu.


Hắn cứ nhìn chằm chằm lưng cô, quan sát cô đi tới đi lui.

Nơi này có rất nhiều thảo dược trân quý, còn có rất nhiều thuốc bột do Lê Phong điều chế, Nam Tầm định đóng gói mang đi toàn bộ.

Lê Phong trông tay nải sắp to hơn cả người cô, có chút dở khóc dở cười: “Y Y, ta đã bảo rồi, không cần mang đi, Quỷ Cốc không thiếu nhất là các loại thảo dược cùng độc thảo.”

“Vậy cũng không được, tất cả đều do ca cực khổ luyện chế. Ta phải mang đi, phải mang hết!”

Lê Phong nhìn cô đầy yêu chiều: “Được rồi, đều nghe nàng.”

Hai người vừa mới đóng gói xong xuôi chuẩn bị chạy lấy người, Lê Phong bỗng biến sắc, ánh mắt đột nhiên hướng về phía xa.

Không bao lâu sau, Nam Tầm cũng cảm giác được, nhíu mày nói: “Có người tới.”

Theo lý thuyết, nơi này tuy không thể so với Quỷ Cốc nhưng cũng cực kỳ kín đáo. Ai có thể tìm ra?

Chẳng mấy chốc, một nam nhân mặc đồ đen phi tới trước mặt hai người.

Nam Tầm thấy người tới là ai, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Vu Thương?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui