Edit: Trant/Beta: Padu, RED, Bánh Bao.
Mới sớm tinh mơ Tiểu Bát đã báo tin mừng: "Ác niệm giảm 20 điểm, còn 45 điểm thôi."
Nam Tầm ngạc nhiên: "Tiểu Bát, lần này ngươi bình tĩnh thiệt ha."
Tiểu Bát cười ha hả đắc ý: "Bởi vì gia đoán được lâu rồi. Từ nay trở đi, hãy gọi ta là Vua Tiên đoán Bát gia, muah ha ha ha..."
Đấy, bình tĩnh... không quá hai giây.
Tạ Lương Thành hiện có thể nói là đắc chí thỏa thuê: trợ giúp Tiết Đại soái tiêu diệt nội gián, lại cưới được cô vợ trẻ trung xinh đẹp, mà quả mìn anh chôn ở ba tỉnh Đông Bắc cũng đồng thời phát nổ. Thời điểm nhà họ Tạ tổ chức tiệc cưới cũng chính là lúc tin Ngô Đại soái chết bất đắc kỳ tử truyền đến.
Ban đầu Tạ Lương Thành vốn chỉ định cùng các anh em chiến hữu uống vài ly mừng, song vì bản tin thông báo kết hôn hôm nọ nên rất nhiều người không mời tự đến. Ngoài mấy đốc quân cai quản năm tỉnh miền Nam thì còn có cả Tiết Đại soái tới chúc mừng, tuy ông chỉ lộ diện một lát rồi rời đi ngay, nhưng đã đủ nể mặt.
Mọi việc đều nằm trong dự tính của Tạ Lương Thành, riêng Mã Đại soái ba tỉnh phía Bắc tới với hai phó quan là ngoài ý muốn. Tạ Lương Thành chẳng qua là đốc quân một tỉnh, ông ta căn bản không cần đích thân tham dự, cùng lắm chỉ cần phái hai phó quan đến.
Mã Đại soái nhìn thoáng qua cô dâu đang trò chuyện vui vẻ với các phu nhân và tiểu thư. Cô gái diện sườn xám đỏ sẫm, dáng người lẫn gương mặt đều hút hồn khó tả, còn đẹp hơn mấy phần dì Bảy ông mới rước vào.
Ông không khỏi liếc thêm vài bận, rồi nâng chén kính Tạ Lương Thành một ly: "Chúc Tạ Đốc quân và phu nhân trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử."
Tạ Lương Thành nâng chén đáp lễ: "Cũng tạ Mã Đại soái chẳng ngại đường xa lặn lội đến đây chung vui."
Mã Đại soái uống cùng anh mấy chén, lại vòng vo tam quốc một hồi mới cười bảo: "Tạ soái và Tiết đại soái diễn vở này cao tay thật! Bao cọc ngầm lâu năm Ngô Việt Cao chôn ở năm tỉnh miền Nam thế mà bị hai người nhổ sạch gốc hết. Tạ soái hẳn đã hay tin, hai ngày trước, Ngô Việt Cao chết. Than ôi, lão cũng tính một đời anh minh, sao lại đột ngột qua đời vậy chứ?"
Mặt Tạ Lương Thành lạnh tanh: "Hôm nay là ngày vui của tôi, nếu Mã Đại soái thích bàn về người chết thì để ngày khác tôi kính tiếp."
Mã Đại soái lại như chẳng nghe thấy, tiếp tục kể lể: "Tôi nghe đồn Ngô Việt Cao có mâu thuẫn với một bà vợ bé, sau đó ả kia cấu kết với phó quan trung thành của lão sát hại chồng mình. Tạ soái biết mâu thuẫn chuyện gì chăng? Nghe nói đám con lão nuôi bấy lâu nay đều không phải con ruột, ha ha, cậu nói xem có tức cười không?
Nói chung là, Ngô Việt Cao đã chết, các đốc quân dưới quyền lão lại dã tâm bừng bừng, hiện giờ ba tỉnh Đông Bắc hỗn loạn như rắn mất đầu. Cứ chờ coi, dù thằng con hờ nào của lão có trăm phương ngàn kế leo lên được vị trí kia, cũng sẽ nhanh chóng bị đám đốc quân lôi xuống thôi."
Tạ Lương Thành lạnh nhạt đáp: "Ba tỉnh Đông Bắc có loạn lạc đến đâu cũng không liên quan tới Mã Đại soái. Lần trước Ngô Đại soái cho người ám sát sĩ quan cấp cao của chúng tôi, dẫn tới đôi bên kết thù không đội trời chung. Mà khi ấy Mã Đại soái và Mạnh Đại soái đều ký kết hiệp định quân tử*, rằng trong hai năm tới, các ông tuyệt đối không nhúng tay vào ân oán của hai bên miền Nam và Đông Bắc."
[*Hiệp nghị quân tử - Gentlemen"s Agreement: Có thể hiểu đây là thỏa thuận ngoại giao giữa đại diện hai nước (bằng văn bản hoặc bằng miệng) có giá trị như một cam kết về nguyên tắc, trên cơ sở danh dự và thiện chí của hai bên.]
Nét tươi cười trên mặt Mã Đại soái hơi sượng lại, giọng bắt đầu chuyển lạnh: "Tạ soái quả thật có bản lĩnh. Cậu là người khuấy đục vũng nước ba tỉnh Đông Bắc, tôi không nói sai chứ? Chờ qua một hai tháng nữa, ba tỉnh Đông Bắc nay không bằng xưa, lòng dân tất lung lay, binh quyền tất phân tán, lúc đó công phá từng nơi một sẽ dễ như trở bàn tay."
Tạ Lương Thành đánh mắt sang ông ta, đáp: "Đúng là tôi làm, xin hỏi Mã Đại soái có gì chỉ dạy?"
Mã Đại soái treo lên nụ cười giả tạo: "Không có gì, chẳng qua thấy Tạ soái trò giỏi hơn thầy thôi. Thủ đoạn cao siêu hơn cha mình nhiều." Nói xong, ông ta ra chiều khó hiểu: "Tiết Tề Đồng ngu thật, lại đi dưỡng hổ di họa. Nếu tôi là ông ấy, tôi tuyệt đối không giữ cậu lại."
Tạ Lương Thành không mảy may biến sắc: "Tiết Đại soái tự có suy đoán của mình, không cần Mã Đại soái ở đây khoa tay múa chân."
Mã Đại soái nuối tiếc: "Xem ra Tạ soái không mấy hoan nghênh tôi. Vậy quên đi, vốn tôi cũng chỉ tiện đường."
Không biết nghĩ tới gì, ông ta bỗng cười cười liếc cô vợ nhỏ của anh, nói đầy ẩn ý: "Phu nhân Tạ soái đúng là xinh đẹp như hoa, nhưng Ngô Việt Cao là một vết xe đổ. Cậu phải cẩn thận, nhất định đừng để bị cắm sừng, miễn cho tương lai giống lão ta. Già đầu vô dụng rồi mới phát hiện bấy lâu nay mình nuôi con hộ kẻ khác, ha ha, ngoài tức giận ra cũng chẳng làm được gì."
Tạ Lương Thành lập tức đanh mặt, châm biếm: "Mã Đại soái chẳng lẽ không cảm thấy so với tôi, ông càng phải quan tâm vấn đề này ư? Nghe nói Mã Đại soái vừa cưới dì Bảy mới đôi mươi, Đại soái cảm thấy bản thân có thể thỏa mãn được người ta sao?"
"Cậu! Tạ Lương Thành!" Mã Đại soái giận dữ. Câu nói của Tạ Lương Thành quả thực đang sỉ nhục ông!
Tạ Lương Thành vẫy tay gọi La Phó quan gần đó: "La Phó quan, tiễn Mã Đại soái đi. Nhớ phái nhiều anh em bảo vệ, nhỡ mà Mã Đại soái gặp chuyện trên địa bàn chúng ta thì chẳng ai gánh nổi đâu."
Mã Đại soái tức xanh mặt, quay phắt đầu bỏ đi.
Nam Tầm thấy cuộc hội thoại bên kia kết thúc liền tới cạnh Tạ Lương Thành: "Anh cả, Mã Đại soái tới gây sự ạ?"
Tạ Lương Thành theo thói quen ôm eo cô, trả lời: "Ừ, đến vạch lá tìm sâu, nhưng không những không được ích gì, còn mang nhục vào người."
Nam Tầm tò mò: "Anh cả làm thế nào vậy?"
Tạ Lương Thành ghé sát vào tai thì thầm một hồi, không biết nói gì mà sau đó, Nam Tầm vừa xấu hổ vừa buồn bực lườm anh.
Phía xa xa, mấy vị phu nhân quan sát thấy đều mừng ra mặt.
Bà Lý hết lòng tâng bốc cô dâu: "Bà tìm đâu được cô con gái nuôi xinh thế. Con trai đốc quân được Tiết Đại soái coi trọng, con dâu thì hiếu thuận như con gái, đời này của bà viên mãn quá đấy."
Bà cả nghe vậy lại hơi mất mát: "Thằng cả đã hạnh phúc, thằng út lại vẫn chưa có tin tức."
"Xem bà nói kìa, cậu út nhà bà là du học sinh tài giỏi. Cậu ấy mà về nước, chắc chắn tiền đồ như gấm, những tiểu thư danh giá còn không phải tùy chọn ư? Bà lo lắng làm chi."
Nói rất đúng. Song bà cả đã nhiều năm chưa gặp con út, giờ nhìn thằng lớn lập gia đình nên lòng càng thương nhớ.
...
Hôn lễ diễn ra quá nửa thì bỗng một vị phó quan chạy chậm tới báo cáo: "Thiếu soái, bên ngoài có một thiếu niên không cầm thiệp mời muốn vào, cậu ta tự xưng... em trai ngài."
Tạ Lương Thành nheo nheo mắt, mặt Nam Tầm khẽ đổi sắc.
Em trai Tạ Lương Thành... Khí vận tử thế giới này.
"Tiểu Bát, khí vận tử chui từ đâu ra đấy?" Nam Tầm hỏi.
Tiểu Bát trả lời: "Thân ái à, ngươi hỏi vớ vẩn quá. Người ta là em trai đại Boss, là người nhà họ Tạ, sớm muộn gì cũng về thôi. Còn vì sao chọn đúng hôm nay thì ngươi tự đi hỏi ý, ta nào biết."
Đúng lúc này, cô nghe người đàn ông cạnh mình trầm giọng cho phép: "Để nó vào."
Rất mau, phó quan nọ dẫn cậu thanh niên đi đến.
Khoảnh khắc trông rõ diện mạo người nọ, đồng tử Nam Tầm đột nhiên co rút, ngay cả Tiểu Bát cũng bật miệng chửi thề: "Đờ mờ, a a a! Chúa ơi, sao khí vận tử thế giới này lại giống cụ tổ y như đúc vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...