Edit: Trant/ Edit: PDRDBB
Nam Tầm cong cong khóe miệng: "Em nghe rồi nha, phải ghi vào sổ ngay mới được! Nay mai anh cả mà không tin lời em, em sẽ nhào qua cắn chết anh."
Anh ngắm cô với đôi mắt đượm ý cười, hồi lâu sau bỗng duỗi tay xoa đầu cô: "Ngủ đi, hôm nay em mệt lả rồi."
Khoảnh khắc bàn tay to chạm vào đầu mình, Nam Tầm nao nao ngơ ngác ngước nhìn anh, rồi lắc đầu: "Hôm nay ở bên anh cả ngày nên có làm gì em cũng không mệt."
Tạ Lương Thành nheo mắt: "Đừng nhìn anh như vậy, anh không kìm nổi."
Nam Tầm:...
"Em nhìn anh thế nào?"
"Như một con thỏ đáng yêu làm người ta cực kỳ muốn giày vò."
Mặt Nam Tầm đỏ bừng. Cmn, coi như cô chưa hỏi gì đi.
Tạ Lương Thành rõ ràng đã đi tới cửa, mở một khe hở luôn rồi. Anh cách cô một bước dài, thế nhưng ngay lúc này lại bất ngờ vòng về, dán người lên cơ thể Nam Tầm, đá chân phải đóng sập cửa.
"Anh cả, anh làm gì, ưm..."
Tạ Lương Thành nâng cằm cô, đặt lên một nụ hôn sâu.
Cả nhà đều đã say giấc, anh chẳng sợ bị ai bắt gặp bộ dạng xộc xệch của mình, cứ ôm lấy người trước mắt đòi hỏi vô độ.
Đại khái nửa giờ sau, Tạ Lương Thành mới buông tay thu binh. Quân phục chỉnh chu bị Nam Tầm vò nát, mũ kepi bị cô hất văng xuống đất tự bao giờ, đến bộ đồ cưỡi ngựa cô chưa kịp thay cũng bị anh thô lỗ kéo đứt phăng hàng cúc áo, nhàu nhĩ vô cùng.
Nam Tầm cúi đầu kiểm tra, lườm anh: "Anh cả, anh có thù hận gì với quần áo của em? Áo bị anh giằng ra ba lỗ rồi này."
Tạ Lương Thành thở gấp, giọng trầm trầm: "Vất luôn bộ này đi, lần tới anh cả mua bộ mới rộng rãi thoải mái hơn cho em."
Tiểu Bát cảm giác mình vừa phát hiện ra chân tướng: Xí, đồ hẹp hòi. Chẳng phải thấy Nam Tầm bận lên khoe được cặp mông cong và chiếc eo thon, mới không muốn kẻ khác chiêm ngưỡng đấy à?
Lại qua một chập quấn quýt, Tạ Lương Thành mới nhặt mũ kepi về phòng. Nghe tiếng phòng đối diện đóng cửa, Nam Tầm sững người ra chốc lát, rồi leo lên giường, thơ thẩn ngắm trần nhà.
Tiểu Bát cười ranh mãnh: "Thân ái ơi, ngươi đang đắm chìm trong dư vị đó hở?"
Nam Tầm: "... Xéo."
...
Nửa đêm, Nam Tầm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tạ Lương Thành vội vã tròng quần áo xuống lầu.
"Anh cả!" Cô hối hả đuổi theo: "Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng ạ?"
"Quân khu Hà Phó quan quản lý bị đánh lén. Không có gì to tát đâu, anh đi một lát rồi về." Tạ Lương Thành không đợi Nam Tầm đáp đã nói tiếp: "Em với mẫu thân hãy ở yên trong nhà, trước khi anh về, tuyệt đối không được bước khỏi cửa."
Nam Tầm nhìn theo bóng anh rời đi mà không khỏi hỏi Tiểu Bát: "Cần câu dài của anh cả ta nhử được cá lớn à?"
Tiểu Bát khẳng định: "Ờ, đại Boss giả bộ bất hòa với Tiết Đại soái. Mấy nay càng diễn càng hăng, Tiết Đại soái thậm chí bí mật tung tin, ai kéo đổ được đại Boss sẽ được thay thế vị trí của hắn. Thế là kẻ trong tối trồi lên, là gã Lý Đốc quân từ lâu đã cấu kết với Ngô Đại soái ba tỉnh Đông Bắc."
Người thường dù biết Tiết Đại soái và Tạ Lương Thành xích mích là cơ hội tốt thì cũng phải suy tính kỹ lưỡng một phen, sau mới cẩn trọng bố trí. Chỉ riêng Lý Đốc quân sớm cài người nằm vùng bên Tạ Lương Thành, sau lưng lại có Ngô Đại soái xúi giục là dám chớp ngay thời cơ xuống tay với Boss.
Nam Tầm nói: "Giúp ta ngó xem Hà Tình thế nào."
"Ai da ~ Thân ái, ngươi coi Hà Tình là chị em thân thiết thật đấy hả? Mà cái cô này quả thực rất lợi hại, giết địch ngầu bá cháy. Ngươi tặng cô nàng một tấm bùa bình an rồi còn gì, cứ yên tâm. Lúc này hữu kinh vô hiểm, bị một viên đạn sượt qua người chứ không gây thương tích."
"Xem ra mấy ngày tới không thể thanh bình rồi." Nam Tầm kết luận. Nhớ đến Tạ Lương Thành bảo ba ngày sau đăng báo kết hôn, e là phải lùi lại.
***
Trời đã sáng, Tạ Lương Thành vẫn chưa về, bà cả và lão phu nhân lo lắng không yên.
Suốt một ngày, cả nhà chỉ dám ngồi im, không dám đi đâu cả. Tiểu Thạch Đầu cũng không đi học, cậu bé quấn lấy Nam Tầm, luôn miệng hỏi có phải anh rể gặp chuyện không.
Nam Tầm vuốt tóc cậu: "Đúng vậy, anh rể em đi đánh người xấu, rất nhanh sẽ về. Tiểu Thạch Đầu, hôm qua thầy dạy em cái gì? Chị dạy em tiếp được không?"
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu: "Hôm nay em không học, em cùng chờ anh rể về với chị."
Nam Tầm ôm lấy cậu bé: "Tiểu Thạch Đầu càng ngày càng ngoan."
Bà cả gọi vài cuộc đến quân khu nhưng không ai nhấc máy, hỏi phó quan canh gác thì cũng chỉ được câu trả lời đối phó, rằng nhiệm vụ của mình là bảo vệ khu này, không rành tình hình tác chiến.
...
Chừng 9 giờ tối, ngoài trang viên bỗng vang loạt tiếng súng khiến mọi người hoảng loạn.
Khu vực quanh đây được tầng tầng lớp lớp binh lính canh giữ, chẳng biết kẻ nào cả gan nổ súng, đã thế còn ngày một dồn dập. Lão phu nhân bị dọa suýt ngất, bà cả phải vội đỡ cụ về phòng, bản thân thì nóng ruột không thôi.
Nam Tầm chau mày hỏi Tiểu Bát: "Sao thế này, sao bên này lại có tiếng súng? Kẻ phản trắc họ Lý chẳng lẽ định bắt chúng ta?"
Tiểu Bát gào rú: "Aaaaaaa... Mẹ nó, ngươi biết mới có chuyện gì không? Gã Lý Đốc quân vô sỉ kia dám sai người bắt cóc mấy bà vợ lẽ ở nhà cũ! Sau đó bắn chết từng người một trước mặt đại Boss! Thật táng tận lương tâm, mấy bà ấy có thù hằn gì với gã chứ?"
Nhưng Tiểu Bát không kể, một người trong đó do đại Boss tự tay bắn. Một phát súng, chuẩn xác kết liễu dì Ba đang khóc lóc ôm đùi quân địch xin tha. Thời điểm bà ta chết mắt trợn ngược, rợn người kinh hồn.
Nam Tầm lạnh lùng thốt: "Đối phương là đang khiêu khích cũng như trêu tức. Bắt cóc phụ nữ và trẻ em? Hạng đê hèn này rốt cuộc bò được lên vị trí đốc quân kiểu gì vậy?"
"Chứ còn gì nữa, tên súc vật này thấy giết đám vợ bé không tác dụng liền phái người tới bắt cóc bà cả và lão phu nhân, đúng là gan to bằng trời! Nhưng gã không thử động não, nơi này là hang ổ của đại Boss, vòng phòng vệ cực mạnh, dùng tí binh lực cỏn con đó tới bắt cóc còn chẳng bằng tập trung toàn lực đối phó đại Boss."
Để triệt hạ Tạ Lương Thành, Lý Đốc quân tận dụng toàn bộ cơ sở ngầm bấy lâu nay của mình, định trong ngoài phối hợp tiến đánh. Chỉ cần chờ mấy tên nội gián phá được kho quân dụng của Tạ Lương Thành, gã sẽ lập tức xông vào tấn công.
Nhưng Tạ Lương Thành có phòng bị từ sớm, sự canh phòng lỏng lẻo mấy ngày nay chỉ để đánh lừa, đám nội gián muốn đánh sập trọng địa quân khu là mơ tưởng hão huyền.
Không bao lâu sau, tiếng súng thưa dần đi, mấy kẻ chán sống đã bị vệ binh của Tạ Lương Thành diệt sạch.
Tầm 10 giờ tối, điện thoại bàn ở đại sảnh đột nhiên reo keng keng, bà cả ngồi gần nhất lập tức nhấc máy.
"Tiểu Thành! Tiểu Thành con không sao chứ?"
"Ừm ừm, mẹ biết rồi. Tiểu Ngư? Tiểu Ngư đây, xảy ra chuyện như vậy, ai mà ngủ được."
Bà cả "ừm... à..." mãi mới vẫy tay gọi Nam Tầm tới, đưa ống nghe cho cô.
Nam Tầm đặt ống nghe lên tai, chất giọng trầm ấm từ đầu kia tức khắc truyền vào tai cô: "Tiểu Ngư."
Dịu dàng quyến luyến, khiến lòng cô tê dại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...