Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Edit: Padu/ Beta: Trant, RED, Bánh Bao

Phùng Văn Hạo không ngờ hai người phối hợp ăn ý, hiệu suất cao đến thế.

Nên mới bảo Tạ Lương Thành còn non lắm. Giả như anh vờ vịt không nhập vai để chụp lại mấy lần thì chẳng phải có thể ôm ấp nhiều thêm mấy lượt à?

Hiệu suất công việc cao lại kích linh cảm mới cho Phùng Văn Hạo, anh ta hưng phấn ngỏ lời: "Không biết hai người có ngại chụp táo bạo hơn tí nữa không?"

Thấy vẻ mặt Tạ Lương Thành hơi đổi, Phùng Văn Hạo tưởng mình mạo phạm anh bèn vội cười xòa: "Ha ha, tôi đùa, đùa thôi. Anh Tạ với em Tiểu Ngư đừng giận ha."

Ở nước ngoài lâu quá, anh chàng nhất thời quên mất người trong nước vẫn rất bảo thủ.

Ấy vậy, Tạ Tương Thành lại không tức giận như dự đoán, còn hỏi: "Đến mức nào?"

Phùng Văn Hạo nghe là biết có hy vọng, lập tức sáng bừng mắt giảng giải: "Yên tâm yên tâm, tuyệt đối không lộ da thịt, chẳng qua tư thế hơi thân mật xíu. Hơn nữa đảm bảo không lưu trữ bộ ảnh này, tôi chỉ muốn cảm nhận khoảnh khắc tuyệt vời khi chụp mà thôi. Ảnh rửa ra tặng cho hai người tất."

Tạ Lương Thành thoáng suy ngẫm vài giây rồi thản nhiên đáp: "Được."

Nam Tầm bên cạnh ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Anh không định hỏi ý kiến em ạ? Dẫu gì em cũng là khuê nữ chưa gả, chụp cái loại ảnh mập mờ này với anh coi sao được?"


Tạ Lương Thành liếc sang: "Ồ... Không chụp với tôi, cô còn muốn chụp với ai?"

Nam Tầm:...

"Ngoài tôi, còn ai đủ kiên nhẫn cùng cô chụp mấy thứ nhàm chán này?" Tạ Lương Thành lại hỏi thêm.

Nam Tầm tức đến độ bật cười, quay ra nói với Tiểu Bát: "Tiểu Bát, Tạ Lương Thành dám không xấu hổ chê nhàm, thế vừa nãy ai là người ôm eo ta không buông đấy?"

Tiểu Bát cười hì hì: "Vừa rồi hai ngươi ôm ôm ấp ấp rất chi là chuyên chú, gia không nỡ cắt ngang để báo ác niệm đại Boss đang giảm liên tục luôn, muah ha ha ha... Chụp đi, chụp nhiệt tình vào! Cơ hội tốt đánh bại ác niệm thế này sao có thể buông tha?"

Nam Tầm dòm dòm điệu bộ thảnh thơi của Tạ Lương Thành, bỗng nhiên thốt: "Anh cả, chẳng phải anh bảo bề bộn việc ạ? Vậy mà vẫn có thời gian nán lại chụp choẹt nhàm chán với em?"

Tạ Lương Thành đang chỉnh cổ tay áo, nghe vậy ngẩng đầu quét qua chỗ cô, ung dung trả lời: "Nhớ nhầm. Hôm nay không bận, mai mới bận. Thế nên hôm nay chụp cho thỏa thích đi, lần sau khỏi cần đến nữa."

Khóe miệng Nam Tầm giật giật: "Vậy em đúng là phải cảm ơn anh cả chu đáo."

Tạ Lương Thành gật đầu: "Khỏi cảm ơn, đây là điều đương nhiên, ai bảo cô là em gái nuôi tôi."

Phùng Văn Hạo đứng một bên nghe hai người ve vãn tán tỉnh mà thấy mình như chiếc bóng đèn sáng chói. Hết "em gái nuôi ~" rồi lại "anh cả ~", sến rợn cả người.

"Hai vị, đã chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu thôi." Phùng Văn Hạo tàn nhẫn cắt ngang.

Kiểu thứ nhất, Phùng Văn Hạo đặt một cái micro cạnh hai người. Tạ Lương Thành đỡ eo Nam Tầm, Nam Tầm vịn vai và quấn chân trái lên lưng anh. Tay còn lại của Tạ Lương Thành nâng cái chân thon ấy giữ cô cân bằng.

Quả đúng như giao ước, không cho lộ mảy may. Tạ Thiếu soái bọc kín đùi Nam Tầm gác bên hông mình bằng vạt sườn xám, làm Phùng Văn Hạo dở khóc dở cười. Thứ anh chàng theo đuổi là đường cong quyến rũ hiển lộ khi người đẹp nâng chân cơ mà, che thế kia còn đường gì nữa?

Phùng Văn Hạo trông hành động của Tạ Lương Thành là biết anh nhất định không thỏa hiệp, đành thôi không khuyên.

Cơ mà từ từ!

Phùng văn Hạo bỗng nhiên chú ý tới, bàn tay người đàn ông đặt trên đùi thiếu nữ... vừa khéo ngay chỗ xẻ tà! Tuy nó đã bị che phủ, nhưng từ đường may vẫn đoán ra được đó là chỗ nào. Chính là chỗ hai người tiếp xúc da thịt! Vị trí bàn tay thôi cũng đủ tạo cảm giác mập mờ, quả là tuyệt vời!


Hai bên nhìn nhau đắm đuối. Ánh mắt bên nam như có làn sóng lửa hòa tan giá lạnh nhìn chăm chú người đẹp đối diện.

Thế nào là đồng phục play? Chính là đây! Quân nhân lạnh lùng kiêu ngạo VS quý cô thẹn thùng, cường thủ hào đoạt, vân vân và mây mây. Chậc chậc.

Chỉ một tấm hình đơn giản, Phùng Văn Hạo đã tự tưởng tượng ra cả kịch bản đầy máu chó. Và đây, là sự kích thích anh hằng mong đợi. Phùng Văn Hạo kích động chụp liền tù tì mấy tấm.

Kiểu thứ hai, Nam Tầm khép hờ mắt, hơi ngửa đầu để lộ cần cổ mảnh mai trắng nõn. Tạ Lương Thành ôm cô từ phía sau, một tay đặt ngang eo, tay kia đặt ngay dưới nơi đầy đặn, tưởng chừng nhích lên chút là chạm trúng. Sau đó anh cúi đầu, kề mũi gần cổ cô.

Lưng Nam Tầm gần như dán vào ngực anh, đến nỗi nghe rõ mồn một tiếng tim đập vô cùng vững vàng của người nọ.

Từng nhịp từng nhịp...

Chợt một giây nào đó, nhịp đập kia bỗng trở nên gấp gáp.

Nam Tầm vốn rất bình tĩnh, nhưng nghe tiếng tim đập hỗn loạn của anh, trái tim cô cũng tự dưng bị lây theo nhảy lên loạn xạ.

Ý định ban đầu của Phùng Văn Hạo là quý ông vờ sáp lại ngửi mùi hương của nàng thiếu nữ, song khi nghía tư thế của Tạ Lương Thành... Vị thiếu soái này dường như thật sự đang ngửi hương thơm ngào ngạt trên người cô gái với nét biểu cảm hết sức say mê.

Phùng Văn Hạo bây giờ kích động sắp điên rồi. Rất hiếm để gặp cặp đôi nào ăn ảnh đến vậy!

Trông mà xem, góc độ người đàn ông cúi đầu và cả chỗ đặt tay kia nữa, cực kỳ hợp tô điểm bầu không khí mập mờ mà không dâm dục. Phùng Văn Hào thậm chí không cần lại gần chỉnh dáng. Hoàn hảo, quá hoàn hảo!


Xong việc, Phùng Văn Hạo vẫn cứ lầm bầm mãi như bệnh tâm thần.

Người ta hay bảo nhà nghệ thuật đều là những kẻ điên, Nam Tầm thấy rất có lý.

Tạ Lương Thành lạnh giọng cảnh cáo: "Rửa ảnh xong nhớ tiêu hủy cuộn phim. Nếu để tôi phát hiện cậu giữ lại, hậu quả khó gánh."

"Anh Tạ yên tâm, tôi sẽ gửi tất cho anh, để anh tự tay tiêu hủy!" Phùng Văn Hạo liên tục đảm bảo.

Tuy hơi tiếc, nhưng quá trình chụp ảnh hôm nay quá đã, quá thỏa mãn. Cho nên hủy thì hủy, anh vẫn có thể lén lưu tấm ảnh đẹp nhất.

Tạ Lương Thành lái xe chở Nam Tầm về, nhưng không về nhà, mà về một con đường nhỏ ở vùng ngoại ô. Mới đầu xe còn chạy chầm chậm êm ái, về sau càng lúc càng nhanh, tới tận khi sắp đâm vào bụi cỏ anh mới thắng gấp.

Anh phanh xe đột ngột làm Nam Tầm chúi đầu ra trước. Cô khó hiểu nhìn sang: "Anh cả sao thế? Mình không về nhà, tới nơi đồng không mông quạnh này làm gì?"

Tạ Lương Thành siết vô lăng hít sâu một hơi, trầm giọng bảo: "Không có gì, chỉ chợt nghĩ thông một chuyện."

Dứt lời, không cho Nam Tầm thời gian suy nghĩ, anh đã ngả người qua, kéo cô gái bên ghế phụ vào ngực mình hung hăng hôn xuống. Nụ hôn ngay lập tức rực cháy khi hai cánh môi chạm nhau, mạnh mẽ làm người không thể chống đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui