Edit: Trant/ Beta: PDRDBB
Tạ Lương Thành có cảm giác đã lâu chưa gặp Hứa Đa Ngư, trong khi hai người rõ ràng sống dưới một mái nhà, thời gian cũng chỉ mới mấy ngày.
Hình như cô nhóc đang cố tình lảng tránh mình. Suy đoán này khiến anh cau mày không vui.
Sao phải tránh anh? Anh đâu ăn thịt người.
Vì lưới đã giăng, mấy ngày nay Tạ Lương Thành đâm ra rảnh rỗi. Mà anh càng rảnh rỗi, Nam Tầm lại có vẻ càng bận. Thế là hôm nay Tạ Lương Thành dậy thật sớm, chuẩn bị tóm con cá trơn trượt này.
Anh canh quy luật mất tích gần đây của cá, từ sáng sớm đã ngồi chỉn chu ở mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh phòng đối diện.
Sau 30 phút giữ nguyên tư thế, Tạ Lương Thành rốt cuộc rút đồng hồ quả quýt xem giờ. Bình thường vào tầm này, cô nhóc đã rời giường đi chạy bộ, nhưng nay đợi lâu thế vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Đừng bảo là nhảy cửa sổ trốn nhé?
Tạ Lương Thành vốn đầy mặt tươi tỉnh định chơi mèo vờn chuột với cô, lúc này dần lạnh nhạt, thậm chí có xu hướng sa sầm. Anh ngồi chờ tới tận khi bà cả tưởng anh ngủ quên bảo Thím Vương lên gọi.
Thím Vương nhỏ giọng sợ quấy rầy anh: "Thiếu soái, bà cả kêu tôi hỏi cậu hôm nay có tới quân khu không? Nếu không cần thì Thiếu soái cứ ngủ tiếp, bao giờ cậu dậy tôi sẽ hâm cơm lại."
Sắc mặt Tạ Lương Thành hoàn toàn đen như mực, anh đã ngồi đây đợi cô nhóc chừng một tiếng rưỡi!
Tạ Lương Thành mặt vô cảm đẩy bật cửa nhìn thím Vương. Thím Vương bị dọa sợ, lắp bắp gọi: "Thiếu, thiếu soái?"
"Cô chủ đâu?" Tạ Lương Thành lạnh lùng hỏi.
"Cô chủ? Cô chủ còn trong phòng ạ. Bà cả dặn không được quấy rầy, hình như mấy hôm nay cô chủ muốn ngồi thiền tu luyện." Thím Vương lí nhí giải thích.
Tạ Lương Thành "xùy" một tiếng: "Thiền tu?"
Thím Vương lặng thinh. Thật ra ngay cả người hầu như bà còn thấy cô chủ mê tín quá đáng, thế mà người thành phố kiến thức rộng như bà cả và lão phu nhân lại tin?
Biết Hứa Đa Ngư còn ở trong phòng, Tạ Lương Thành bình tâm lại. Mặc dù trắng công mai phục, nhưng nghĩ người vẫn chưa trốn ra ngoài, anh liền ung dung xuống tầng dùng bữa sáng, sau đó ngồi trên sô pha đọc báo.
Nam Tầm không bốc phét, cô thật sự đang thiền tu, giờ đã có thể nhuần nhuyễn dẫn khí vào cơ thể này. Và để tránh Tạ Lương Thành một cách hoàn toàn, cô bắt đầu dùng tới còi báo động Tiểu Bát. Hiệu quả tương đối lý tưởng.
"Đại Boss đã đọc lại một lượt nhật báo hôm qua hôm kia và hôm kìa. Đôi chân dài không chịu yên một chỗ, chốc thì gác đùi phải, chốc thì gác đùi trái. Chậc chậc, hóa ra đây là lạt mềm buộc chặt mà các ngươi nói. Cứ tưởng chả làm được mợ gì, không ngờ đại Boss trúng chiêu thật."
Tiểu Bát thầm chửi đậu má. Vốn dĩ nó còn lo ông anh quân nhân này khó cua, thế mà bây giờ... Há há, tuy chưa giảm được bao nhiêu ác niệm, nhưng nó có dự cảm sắp tới đây sẽ trượt xuống ào ào.
Nghe Tiểu Bát báo cáo, Nam Tầm liền chậm rãi duỗi eo, xoay cổ, rồi tinh thần sáng láng xuống nhà.
Vừa xuống tới nơi đã nghe tiếng phịch. Tạ Lương Thành khép tờ báo trong tay đặt qua bên, nâng mắt ưng xoáy thẳng Nam Tầm.
"Ơ? Anh cả vẫn còn ở nhà ạ, hôm nay không đi quân khu à anh? Buổi sáng tốt lành nha, anh cả." Nam Tầm cười ngọt lịm.
Tạ Lương Thành đen mặt: "Buổi sáng tốt lành? Cô có chắc đây là buổi sáng? Cần tôi nói cho mấy giờ rồi không?"
Nam Tầm bày vẻ hết sức vô tội: "Anh cả, đồng hồ quả lắc nằm ở phòng khách, mà em lại không có đồng hồ bỏ túi, nên đúng thật không biết mấy giờ."
Tạ Lương Thành:...
Anh duỗi tay chỉ ngoài cửa: "Tự cô nhìn xem mặt trời lên đến đâu rồi? Còn không biết xấu hổ chào buổi sáng?"
Nam Tầm ồ lên, ngó ra cửa sổ thiệt: "Anh cả, hôm nay nhiều mây quá, không trông thấy mặt trời. Ban nãy anh nhìn thấy ạ?"
Tạ Lương Thành:...
Cảm giác như không khí nghẹn cứng ở cổ họng, làm anh thở không thông.
Cô nhóc vểnh mông nhoài người ra cửa sổ còn tiếp tục làu bàu: "Khó trách cứ muốn ngủ mãi, trời âm u thật dễ khiến người ngủ quên."
Tạ Lương Thành không hỏi vặn cô nữa, lạnh giọng dạy bảo: "Đừng có lấy cớ lười biếng. Con gái con lứa mà lười vậy, không sợ tương lai nhà chồng chê sao? Ngoài mẫu thân với bà nội tôi thì ai còn tin mấy thứ cô bịa?"
Nam Tầm tròn mắt cười hì hì: "Anh quên rồi ạ, mẹ nuôi bảo tìm người ở rể mà? Em lười chút chắc cũng không sao đâu?"
Tạ Lương Thành mím môi, trầm giọng nhắc nhở: "Đàn ông không thích phụ nữ làm biếng."
Nam Tầm: "Thế hả anh? Vậy mà hôm trước cậu Trương bảo vợ là để yêu thương. Nếu lấy em về, chắc cậu ấy chiều em đến độ thích làm gì cũng được luôn. Anh cả thấy chưa, suy nghĩ của đấng mày râu các anh đâu phải ai cũng giống ai."
Dĩ nhiên, câu trước là cô bịa thôi.
Tạ Lương Thành cười lạnh: "Nghe giọng điệu này thì hình như cô hối hận không đồng ý cậu Trương kia lắm nhỉ?"
Nam Tầm ra chiều tiếc rẻ: "Mọi mặt cậu ấy đều ổn mà anh."
Tạ Lương Thành tức khắc sầm mặt, nào ngờ lại nghe Nam Tầm nói tiếp: "Cơ mà em tin tưởng trực giác anh cả hơn. Mặc dù mắt anh đôi khi không tốt lắm, nhưng trực giác chắc chắn chuẩn vì chỉ huy quân đội nhiều năm. Bởi vậy, anh cả bảo không đáng tin là em loại ngay."
Sắc mặt Tạ Lương Thành dịu đi, nhàn nhạt ừ một tiếng: "Cô là em gái nuôi tôi, tôi sẽ không hại cô, nên là ngoan chút."
Nam Tầm nhoẻn miệng cười: "Vâng, em nghe anh hết."
"Anh cả, thực ta hôm nay không phải em ngủ nướng đâu, là em vừa ngủ vừa tu luyện đấy ạ." Cô chủ động giải thích.
Tạ Lương Thành thấy cô nói năng nhỏ nhẹ tỏ ý thuận theo liền dịu giọng tí nữa: "Xem tướng đoán mệnh cũng thôi đi, sao còn tu luyện nhảy đâu ra?"
"Anh cả, không lừa anh đâu, có thể tu thật đó. Chẳng qua người ta thường làm sai cách nên rất khó nhập môn. Khi xưa em được sư phụ truyền cho khẩu quyết, cộng thêm bản thân thông minh sáng dạ nên mới tự suy ngẫm ra được."
Tạ Lương Thành cong môi, giống như bị chọc cười bởi độ dày mặt của cô.
"Anh cả." Nam Tầm chợt tiến sát lại, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú bị phóng to.
Hai người gần đến nỗi anh có thể thấy rõ từng sợi lông tơ mềm mại trên làn da trắng như tuyết, nõn nà như mỡ dê của cô. Và cả đôi môi căng mọng hào tựa cánh đào ngày xuân ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...