Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Edit: Trant/ Beta: Bánh Bao, RED, Padu

Tiểu Bát bình luận cái vẻ đắc chí khoe khoang của Nam Tầm: "Thân ái, ngươi có thấy mình y xì mấy cô nữ phụ đáng ghét trong truyện cậy được người lớn thích mà hống hách, vênh mặt không?"

Nam Tầm: "Chà... ngươi nói ta mới thấy giống phết. Giờ dù ta thế nào đại Boss cũng chả thuận mắt, vậy thì cứ khoe chút cho thoải mái."

Tiểu Bát:...

Nam Tầm với Tạ Lương Thành ngồi một lát mới lần lượt rời khỏi.

"Mồm mép không tồi, khó trách mẫu thân và bà nội bị cô lừa tin răm rắp." Tạ Lương Thành đột nhiên lên tiếng.

"Anh cả quá khen. Nhưng bộ quân phục của anh em chạm hết rồi, anh không chê bẩn ạ?" Nam Tầm ngó qua.

Tạ Lương Thành đanh mặt mím môi.

"Ôi thất vọng ghê, còn tưởng được xem cảnh đốt quân phục cơ đấy." Cô thở dài, cất bước nhẹ nhàng đi xa.

Tạ Lương Thành trông theo bóng lưng cô, một chốc sau bỗng bừng tỉnh thu hồi tầm mắt. Anh đứng khựng lại vài giây rồi bước nhanh về hướng khác.

Hai ngày nay nhà họ Tạ bề bộn nhiều việc, bà cả phải kiểm kê tất tần tật thu nhập của các cửa hàng trong nhà. Mặc dù có quản gia ghi chép, người quản lý chính vẫn là bà cả.

Tuy nhiên bà không thích kiểm kê sổ sách, nên đầu mỗi tháng thường gọi dì Năm con nhà thương nhân mà mình tin tưởng đến các chi nhánh đối chiếu.


Đợt kiểm tra cuối cùng trước khi rời nhà cũ này kéo dài trong hai ngày.

Nam Tầm nghe nói dì Năm thân dì Mười hai nhất, hai người hay cùng ra ngoài mua son phấn. Bởi vậy đầu tháng cặp kè nhau đi kiểm toán là chuyện thường tình.

Nam Tầm lập tức đánh hơi được điều gì đó.

Dì Năm hơn dì Mười hai mười mấy tuổi mà bảo thân vì hợp tính, có phải gượng ép quá không? Hơn nữa tướng mạo dì Mười hai... Trong lòng Nam Tầm đã hơi mường tượng ra.

Hai người đi được một hồi, bà cả bất ngờ thấy hầu gái thân cận của dì Năm hấp tấp lao ra đuổi theo.

Bà gọi hầu gái kia lại mới biết dì Năm để quên bàn tính bằng ngọc.

Thấy Nam Tầm tò mò, bà cả cười giải thích: "Dì Năm rất giỏi tính sổ, đặc biệt khi dùng bàn tính đặc chế này, tốc độ sẽ nhanh gấp mấy lần người thường. Tiểu Ngư, con mang bàn tính cho dì Năm đi, tiện thể tới cửa hàng học hỏi."

Nam Tầm ngập ngừng: "Nhưng u nuôi, con không rành đường."

"Để hầu gái dẫn con."

Nam Tầm cầm bàn tính gấp gáp chạy ra cửa phụ.

Mắt thấy sắp bước khỏi cửa, sau lưng thình lình truyền đến giọng nam trầm thấp: "Đứng lại."

Nam Tầm xoay người, thấy Tạ Lương Thành chết tiệt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

"Anh cả gọi em có chuyện gì ạ?" Nam Tầm mỉm cười.

"Đi đâu?" Tạ Lương Thành hỏi.

"U kêu em mang bàn tính cho dì Năm, tiện đến đó học hỏi. Sao ạ, hay anh sợ em lạc đường?"

"Vậy sao phải đi bằng cửa phụ?"

"Anh ngố thế, đương nhiên do cửa này gần hơn rồi. Chẳng lẽ em phải vòng vèo ra tận cửa chính?" Nam Tầm tặng anh đôi mắt trợn trắng.

Tạ Lương Thành thoáng ngừng: "Tôi đi với cô."

Nam Tầm thụ sủng nhược kinh: "Anh cả muốn đích thân đưa em đi cơ ạ? Em không nghe nhầm chứ."

Tạ Lương Thành tà tà liếc cô, hừ, cô gái này thật giỏi vờ vịt.

"Cảm ơn ý tốt của anh, em đi một mình là được." Nam Tầm nói.


"Đi." Tạ Lương Thành ném một chữ, không cho đối phương cơ hội từ chối.

...

Hai người dạo bước trên phố nhỏ, người đi đường thi nhau ghé mắt dòm bộ quân phục của Tạ Lương Thành. Đến khi bị anh đảo mắt qua mới sợ hãi ngó sang chỗ khác.

Nam Tầm bất lực nhún vai: "Anh cả, anh trông hung dữ quá, làm ai cũng sợ. Không như hoa như ngọc có rất nhiều người trộm ngắm giống em."

Tạ Lương Thành dừng bước, hỏi: "Cô đang trách tôi chắn hoa đào của cô?"

Nam Tầm thở dài: "Dù sao cũng là phụ nữ từng ly hôn, không lưu tâm chút e rằng sau này không gả nổi."

Tạ Lương Thành nhíu mày: "Cô muốn gả mối tốt thì tôi sẽ lưu ý giúp coi như bồi thường."

Nam Tầm đứng hình, rồi cười càng thêm xán lạn: "Vậy cảm ơn anh cả trước."

Tiểu Bát: "Quèo, đại Boss chẳng có xíu cảm tình nào với ngươi luôn, còn tính tìm đối tượng cho ngươi nữa!"

Nam Tầm ha hả: "Ờ. Tương lai còn dài, không vội."

Tiểu Bát gào hu hu: "Ngươi không vội nhưng ta vội! Không có cảm tình thì ác niệm tiêu trừ kiểu gì đây?"

Nam Tầm cực kỳ bình tĩnh: "Vội cũng vô dụng."

Nhà họ Tạ có vô số cửa hàng, dì Năm với dì Mười hai tới hàng lương thực trước. Chủ tiệm họ Hồ tuổi đã cao bèn giao con trai quản lý, nghe nói đứa con mặt mũi sáng sủa này thời trẻ từng học tại trường tư thục. Họ Hồ còn là thân thích nhà mẹ đẻ dì Năm.

Tới đây, Nam Tầm càng xác định mối nghi trong lòng.

Lúc đến nơi, dì Năm đang đối chiếu sổ sách ở phòng ngách, dì Mười hai chẳng thấy đâu, con chủ tiệm cũng không thấy bóng dáng.


Dì Năm ngẩng đầu bắt gặp hai người, đặc biệt là Tạ Lương Thành, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hoàng, nhưng rất nhanh trấn định lại.

"Sao cậu cả và Tiểu Ngư tới đây?" Dì Năm tươi cười qua đón.

Nam Tầm đưa bàn tính ngọc cho bà ta: "U thấy dì để quên, lo dì không quen dùng bàn tính thường trong tiệm, nên bảo tôi mang đến."

"À à, phiền Tiểu Ngư và cậu cả rồi. Bây... tôi đang bận quá, không tiếp hai người được. Hai người muốn đi xem xung quanh hay là..."

Nam Tầm đảo mắt một vòng, nói: "Không cần đâu, dì Năm cứ bận tiếp đi, tôi với anh cả về luôn bây giờ."

Dứt lời, Nam Tầm nhìn sang Tạ Lương Thành: "Đi thôi, anh?"

Tạ Lương Thành lại không hề nhúc nhích, chỉ khẽ động vành tai, hướng mắt qua cầu thang nối lên tầng hai.

Hàng lương thực tổng cộng hai tầng, phía sau còn kho dự trữ. Tầng một chủ yếu để buôn bán, tầng hai là phòng nghỉ đầy đủ giường chiếu bàn ghế.

Dì Năm thấy anh nhìn lên đó, căng thẳng đến độ trán rịn mồ hôi, cuống quýt giải thích: "Ông chủ Hồ vừa hạch toán với tôi xong, mắt mỏi đành nghỉ tạm. Cậu cả muốn tìm hắn hỏi chuyện thì để tôi gọi." Nói xong liền xoay người cất bước.

"Dì Năm đứng lại." Tạ Lương Thành lạnh lùng thốt.

Anh vòng qua bà ta xông thẳng lên tầng hai. Ủng da đạp cầu thang vốn phải phát ra tiếng kẽo kẹt, anh lại thoăn thoắt sải ba bậc một bước, chớp mắt đã lên tới mà không vang tiếng nào.

Dì Năm biến sắc: "Cậu cả!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui