Edit: Bánh Bao/ Beta: PDRDBL
Dưới cái trừng đầy vô tình của huấn luyện viên, hàng thứ nhất bắt đầu điểm sĩ số lần ba.
Lần này Nam Tầm nhìn rõ, nghiêng đầu điểm số với cô là bạn nữ tóc ngắn, người ta thật sự hô số 5.
Nam Tầm thầm nghĩ may quá may quá. Ma nữ mà vác cái mặt người chết đấy quay đầu nhìn cô, cô không bị dọa chết cũng hãi bay cả hồn.
Lần này Nam Tầm không báo sai, hô số "6!" cực kỳ vang dội.
Đội ngũ giải tán, Thẩm Hiểu Vân vội chạy tới hỏi thăm: "Hiểu Nhu, vừa rồi chị sao vậy? Mọi người còn tưởng chị cố tình báo sai, bất mãn lắm đấy."
Nam Tầm: "Không sao, não chập mạch."
Thẩm Hiểu Vân:...
Tiểu Bát nói với giọng điệu rùng rợn: "Nam Tầm ~ ngay vừa rồi ~ ngươi đứng cạnh một con ma nữ ấy a a ~~"
Nam Tầm ha hả: "Chị có pháp bảo trên người, không sợ ma đâu nhé."
Tiểu Bát thầm thì lén lút như ăn trộm: "Thân ái, ngươi gặp đại Boss hồi nào vậy? Đại Boss còn đưa ngọc bội của hắn cho ngươi nữa chứ. Chậc chậc."
Nam Tầm tặng cho hai chữ: "Trong mơ."
Tiểu Bát khóc òa lên: "Ngươi thay đổi rồi."
Nam Tầm trợn trắng mắt: "Có ma mới thèm lừa ngươi."
Mấy ngày nay không cần gặp cụ tổ nên sau giờ tự học buổi tối cô không phóng ngay về, mà chạy bộ vài vòng ở sân thể dục. Thể chất cơ thể này quá kém, cô phải nhanh chóng rèn luyện thôi.
Người chạy bộ trong sân không nhiều. Bất kể là ai đã huấn luyện cường độ cao cả ngày, buổi tối sẽ không ra đây tập thể dục, nên bảy tám người trong sân lúc này hẳn là những anh chị lớp mười hai. Lớp mười một còn chưa chính thức khai giảng, mười hai thì bận học, tới chạy bộ không nhiều lắm.
Nam Tầm khởi động một lát rồi bắt đầu chạy.
Mới hết vòng thứ tư đã thở không nổi. Nhưng Nam Tầm bỗng nghe tiếng thở hổn hển còn gấp hơn cách cô rất gần rất gần, giống như người nọ đang kề sát cô vậy.
Nam Tầm rùng mình.
Đờ mờ. Cô biết mình có bảo bối hộ thân, những thứ dơ bẩn không làm gì được. Nhưng nếu cứ bị một con ma đeo bám, lâu lâu còn hiện ra dọa người, đứa nào nhát tí đã bị hù chết lâu rồi nhé!
Không biết giờ cô mà thình lình quay lại hét vào mặt con ma, nó có bị hù chết không nhỉ.
Nam Tầm mới nghĩ tới đây thì có bàn tay từ sau thình lình chụp lên vai cô.
Động tác bất ngờ làm Nam Tầm kêu lên oai oái, sau đó quay đầu đấm ra một quyền.
Kết quả tay bị người ta giữ chặt.
"Thẩm Hiểu Nhu." Con "ma" sau lưng đột nhiên mở miệng gọi.
Nam Tầm ngẩng đầu nhìn. Người tới không phải ma, mà là một nam sinh đẹp trai.
"Thẩm Quang Bích?" Nam Tầm hơi ngạc nhiên.
Thẩm Quang Bích nhíu mày: "Giờ đến cả "anh" cũng không gọi?"
Nam Tầm sửng sốt, vội cúi đầu tỏ vẻ nhút nhát nhỏ giọng hỏi: "Anh Quang Bích, sao anh lại ở đây?"
Thẩm Quang Bích lạnh nhạt nói: "Mỗi tối anh đều tới sân chạy bộ, anh nghĩ em biết."
Nam Tầm vờ như ngập ngừng chẳng biết nói chi.
"Ừm... Anh Quang Bích, anh có bùa trừ tà không ạ? Hai ngày nay em cứ có cảm giác bị ma theo." Nam Tầm nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Quang Bích nhìn cô một lát, bỗng dưng nói: "Khó trách."
Nam Tầm khó hiểu: "Khó trách gì ạ?"
"Khó trách anh thấy âm khí trên người em dày đặc hơn."
Thẩm Quang Bích nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngày mai anh sẽ vẽ cho em một tấm."
"Cảm ơn anh Quang Bích."
"Đi thôi, anh đưa em về."
Nam Tầm thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Không cần đâu ạ, em tự về được."
"Thẩm Hiểu Nhu." Thẩm Quang Bích bỗng gọi tên cô, giải thích: "Em không sinh vào ngày cực âm nên gặp phải những thứ này cũng đừng sợ. Du hồn trên thế gian có thể chia thành hai loại: Một là chấp niệm quá sâu lưu luyến nhân gian, hai là người chết oan. Loại thứ nhất không hại người, còn loại thứ hai chỉ biết tìm người hại nó đòi mạng."
Nam Tầm gật đầu lia lịa.
Thẩm Quang Bích đưa cô tới cửa ký túc xá nữ thì dừng, ánh mắt nhìn cô mang chút tiếc hận: "Em có mắt Âm Dương, vốn là người trời sinh kiếm cơm bằng nghề này. Chỉ là lá gan em nhỏ quá."
Mắt Nam Tầm đảo đảo, hỏi: "Anh Quang Bích, nghe nói anh thường theo ba ra ngoài nhận việc. Lần, lần sau anh có thể mang em theo cùng không ạ? Em cũng muốn tiếp xúc mấy thứ này."
Thẩm Quang Bích ngạc nhiên: "Em thật muốn vào giới phong thủy?"
Nam Tầm vội gật đầu, hỏi thật cẩn thận: "Được không ạ?"
Thẩm Quang Bích nhìn đôi mắt ướt long lanh của cô, bỗng thấy cô bé nhát cáy trước mắt cũng không quá đáng ghét: "Lần sau anh sẽ hỏi ba và ông cố."
Đợi Thẩm Hiểu Nhu vào ký túc xá rồi, Thẩm Quang Bích mới quay đầu rời đi.
Cậu không phải người trời sinh vô cảm. Lần đầu tiên bị ba đưa đến cấm địa, tận mắt nhìn ông cố lấy máu một bé gái, lúc ấy cũng cảm thấy cả người lạnh ngắt, cảm thấy người nhà mình là ma quỷ. Vì cậu nhớ rõ bé gái đó được nuôi dưới tên bác hai, chỉ lớn hơn mình hai tuổi, cả hai còn từng chơi cùng nhau.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu hiểu ra Thẩm gia nhận nuôi những bé gái này vì mục đích gì. Từ đó về sau, cậu không bao giờ nói chuyện với những bé gái được nhận nuôi nữa, cậu sợ mình sẽ mềm lòng.
Nếu đã không thể thay đổi gì, vậy chỉ có thể trốn thật xa, lạnh lùng bàng quan hết thảy.
Nếu hai cô bé Thẩm Hiểu Nhu và Thẩm Hiểu Vân không chết, cậu nguyện vươn tay giúp đỡ. Đây là cậu nợ hai đứa.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Tiết tự học hôm sau, Thẩm Quang Bích quả nhiên mang một tấm bùa trừ tà đến cho Nam Tầm.
Nam Tầm thấy được trên nó vờn quanh một tầng nguyên khí đất trời mỏng manh.
Dường như con ma trong tối kia rất sợ tấm bùa này, lần đầu tiên Nam Tầm nghe thấy tiếng nó.
"Tớ biết cậu thấy được tớ. Nhưng xin cậu tin tớ, tớ không cố ý dọa cậu đâu. Tớ chỉ muốn học quân sự với các bạn thôi, tớ muốn trải nghiệm cuộc sống cấp ba."
Nam Tầm quay đầu nhìn kỹ mặt ma nữ.
Ngoài sắc mặt trắng xanh, thật ra cô bạn có gương mặt rất đẹp. Mái tóc dài càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Cô bạn lúc này mang vẻ khẩn cầu: "Có thể cho tớ học hết kỳ quân sự và mấy tiết trên lớp không?"
Nam Tầm bình tĩnh nói: "Được, nhưng bạn đừng dọa người, thường ngày cũng đừng nói chuyện với tôi. Cho dù bạn nói tôi cũng không đáp đâu, không thì người khác sẽ cho rằng tôi bị điên đấy."
Ma nữ nhếch miệng cười: "Cảm ơn, cậu là người tốt."
Nam Tầm bỗng nhắc: "Thôi bạn đừng cười."
Ma nữ "Ồ" một tiếng, vẻ mặt tủi thân.
Nam Tầm cảm thấy thực thần kỳ. Mới ngày hôm qua cô còn bị con ma này dọa chết đi sống lại mà giờ đã chung sống hòa bình.
Vì thế mỗi ngày học quân sự, Nam Tầm đều có thể gặp ma nữ đứng cuối hàng một. Chờ điểm số xong, cô nàng sẽ tự hô thêm một số, sau đó theo mọi người đứng nghiêm chờ chạy bộ.
Dường như cô nàng không thể vận động kịch liệt, mới chạy một lát đã thở không nổi. Cho nên đa số thời gian, cô nàng đều ngồi một bên xem mọi người huấn luyện, lâu lâu còn nhếch miệng cười với Nam Tầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...