Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED, Bạch Lạc
Ở một ngôi nhà xa xôi nào đó tại hoàng thành, Thập Bát hoàng tử đang ghé đầu bên cửa sổ ngẩn người.
Lúc này hắn đã tháo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú. Trên đầu nam tử cắm trâm ngọc phỉ thúy giá trị liên thành, người mặc áo gấm thêu chìm chế tác tinh mỹ, toàn thân tràn ngập hai chữ "có tiền".
"Lạc Phong, nữ nhân ta gặp mấy ngày trước chính là Tiếu đại tiểu thư Tiếu phủ trong truyền thuyết đấy ư? Thật khó tin." Tiêu Minh Ngọc thở dài.
Người hầu bên cạnh cung kính đứng đó, nghe vậy thì thưa: "Công tử, hình như ngài rất có hứng thú với vị tiểu thư này."
"Chuyện phong lưu của nàng ta và hoa khôi gì đó đều truyền khắp hoàng thành, ta muốn không hứng thú cũng khó. Vốn tưởng nàng ta là một nữ nhân xấu xí, ánh mặt vẩn đục, không ngờ... lại rất đẹp." Nói xong câu cuối, giọng Tiêu Ngọc Minh nhỏ dần thành lẩm nhầm, hai tai cũng ửng đỏ.
"Lạc Phong, Tiếu Dao này trước kia là ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng thật đó hả? Ta thấy không giống tí nào." Tiêu Minh Ngọc vẫn hơi không tin.
Lạc Phong đáp: "Căn cứ vào thông tin điều tra được thì đúng là vậy."
"Ánh Hàn công tử gì đó ở Túy Hương Các đến cùng phải đẹp nhường nào mới khiến một nữ nhân thay đổi lớn đến vậy? Bổn hoàng tử tò mò quá."
Lạc Phong nghe thế, lòng run sợ. Quả nhiên ngay sau đó chủ nhân nói: "Chúng ta đến Túy Hương Các gì kia xem thử đi. Bổn hoàng tử muốn xem xem, Túy Hương Các sao có thể nuôi được một ca nhi lợi hại như thế."
"Điện hạ, không được! Thân phận ngài tôn quý, há có thể tới nơi dơ bẩn vậy được?" Lạc Phong gấp đến độ mồ hôi ròng ròng.
Vị chủ nhân ầm ĩ này mà xảy ra chuyện thì cái đầu hắn cũng khó giữ.
"Nữ nhân đến được, sao ta không được? Lại nói bên người bổn hoàng tử không phải có ngươi rồi sao. Ngươi võ công cao cường, sợ gì chứ?"
"Ngàn vạn lần không được đâu điện hạ. Nơi đó quá mức dơ bẩn, sẽ ô uế mắt ngài mất!" Lạc Phong vội la.
Tiêu Minh Ngọc cười to ra tiếng: "Bổn hoàng tử có gì chưa thấy đâu. Khi nhỏ ta lẻn vào tẩm cung mẫu hoàng, tận mắt nhìn người và một phi tử phiên vân phúc vũ. Ngươi thật tưởng ta ngây ngốc cái gì cũng không biết sao?"
Lạc Phong khuyên bảo không có kết quả, cuối cùng đành phải giả làm nữ nhân với vị chủ nhân thích gây ồn ào này, nghênh ngang đến Túy Hương Các.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
"Cái gì? Nam cải nữ trang đến Túy Hương Các?" Lâm Nguyệt Cẩm nghe được tin tức có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền vui vẻ: "Thật là trời cũng giúp ta, vậy có thể thuận lý thành chương lôi người ra làm."
Hạ nhân nói ngay tức thì: "Nhưng bẩm hầu gia, Tiếu đại tiểu thư có vẻ đang thầm phái người bảo vệ ca nhi này."
Lâm Nguyệt Cẩm lạnh nhạt nói: "Nghĩ cách tách mấy đứa đó ra."
***
Tiêu Minh Ngọc vừa vào Túy Hương Các đã hối hận, nơi này còn dâm mỹ hỗn loạn hơn hắn tưởng. Trên đài có hai ca nhi múa kiếm, mấy nữ nhân phía dưới trái ôm phải ấp, cười dâm đãng không ngừng.
"Điện hạ, chúng ta vẫn nên về thôi." Lạc Phong thấp giọng khuyên nhủ.
Tiêu Minh Ngọc vốn đã tính về, ai biết nghe khuyên lại không muốn nữa, còn yêu cầu chưởng sự một nhã gian.
Chờ thật lâu, hai người rốt cuộc chờ được đầu bảng Túy Hương Các. Tiêu Minh Ngọc nhìn thấy diện mạo người nọ, không khỏi bĩu môi: "Cái gì đây, đầu bảng Túy Hương Các chỉ thế này thôi hả? Trang điểm lòe loẹt, tục tằng muốn chết. Phỏng chừng Ánh Hàn kia cũng chẳng ra gì. Thật không hiểu sao mắt Tiếu Dao kém thế nữa, vậy mà đi coi trọng kẻ xuất thân từ nơi này."
Lạc Phong đã sớm nhìn ra chủ nhân nhà mình có ý với Tiếu Dao. Nếu không cũng sẽ chẳng đặc biệt tới Túy Hương Các, thậm chí đòi xem xem đầu bảng trông ra sao. Có điều y cũng từng nghe được lời đồn, Tiếu Dao yêu vị kia rất sâu sắc, chỉ sợ sẽ chẳng làm được mấy việc chân trong chân ngoài.
"Lạc Phong, ngươi đi kêu đầu bảng lên đây, ta hỏi chút chuyện."
"Vâng."
Lạc Phong đi rồi, Tiêu Minh Hạo không khỏi ngẩn người.
Ngày đó hắn đi dạo phố, đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân mặc áo gấm trắng. Người nọ thật đẹp, đi giữa đám nữ nhân thô tục lại càng có vẻ cao nhã xuất trần. Dáng vẻ nàng cúi đầu lựa trang sức mê người khó tả. Đầu hơi cúi, lộ cần cổ trắng nõn, ngón tay lựa lắc chân cũng thon dài đẹp mắt.
Hắn nhất thời bị quỷ ám mà chống đối nàng. Nàng muốn mua cái gì, hắn sẽ đoạt cái đó. Thế nhưng nàng thật phong độ, không hề nổi giận, làm hắn lại càng buồn bực hơn. Cuối cùng vì không được như ý, hắn dứt khoát mua hết cửa hàng.
Nữ nhân kia dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, hỏi: "Đầu ngươi có bệnh hả?"
Đến mắng người, hắn cũng thấy nàng đẹp.
Lắc tay lắc chân vừa nhìn là biết mua cho ca nhi. Lúc ấy hắn nghĩ, người trong lòng vị tiểu thư này hẳn phải rất đẹp. Kết quả đi nghe ngóng, nữ nhân này thế mà lại là Tiếu Dao, người trong lòng nàng chính là đầu bảng Túy Hương Các gây xôn xao gần đây.
Tiêu Minh Ngọc buồn bực, không khỏi uống vài ngụm rượu, uống đến mặt đỏ hây hây.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra rồi khép lại. Hắn tưởng Lạc Phong trở lại, không ngờ vừa quay đầu đã thấy một nữ nhân xa lạ.
"Ngươi là ai?" Tiêu Minh Ngọc quát. Cùng lúc này, hắn bỗng phát hiện cơ thể mình bất thường, bụng dưới như một đám lửa.
Nữ nhân kia đi tới, sau khi đánh giá hắn từ trên xuống dưới thì cười nhạo: "Còn tưởng quốc sắc thiên hương nào, thì ra cũng chỉ thế này. Kém xa Ánh Hàn, còn không bằng cả tiện nhân Thu Song."
Nói rồi, ả bất ngờ ôm chầm Tiêu Minh Ngọc, một tay bắt đầu hạnh kiểm xấu xé rách xiêm y hắn.
"Cút ngay!" Tiêu Minh Ngọc giận dữ. Biết Lạc Phong chậm chạp không về, chỉ sợ đã xảy ra chuyện. Hắn cũng không che giấu nữa, trực tiếp móc ra một tấm kim bài: "Mở to mắt chó ngươi ra mà xem, ta là Thập Bát hoàng tử. Ngươi dám bất kính với ta, cẩn thận bổn hoàng tử tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Lâm Nguyệt Cẩm đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó bật cười ha hả: "Thứ đồ rác rưởi này cũng muốn lừa ta. Thập Bát hoàng tử? Nếu ngươi là Thập Bát hoàng tử, ta đây chính là bà cố Hoàng Thượng."
Lâm Nguyệt Cẩm lúc này hoàn toàn không biết, một câu nói đùa cũng đủ bay mạng chó của ả.
Trong phòng hình như đốt thôi tình hương, Lâm Nguyệt Cẩm cười dâm đãng mắng "Thứ lả lơi". Ả đã sớm không nhịn được, ca nhi này thoạt nhìn rất trong trắng, không ngờ lại có tình thú đến vậy.
Lâm Nguyệt Cẩm đẩy người ngã ra giường, lao thẳng tới bá vương ngạnh thượng cung.
Tiêu Minh Ngọc kêu to, khóc đến khản cả giọng: "Khốn khiếp, buông ta ra, ta phải tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Lâm Nguyệt Cẩm nghe hắn kêu, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm.
Tiếu Dao, có thấy không, đây chỉ mới là bắt đầu, ta muốn để cả Tiếu phủ ngươi gà chó không yên.
Đang lúc hai người sắp đến đỉnh, cửa phòng bỗng bị đá văng.
Lục Phong thấy cảnh hai người điên loan đảo phượng trong phòng, khóe mắt như nứt ra, phẫn nộ quát: "Thứ súc sinh này, ta giết ngươi ——"
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Tiếu phủ, thư phòng.
Ánh Hàn nằm lệch trên ghế, dường như đã ngủ thiếp đi.
Nam Tầm nhìn dáng hắn ngủ, nhịn không được khẽ cười, gọi Nhạc Thạch tới, nói: "Đưa công tử ngươi về phòng nghỉ đi."
Nhạc Thạch cõng Ánh Hàn ra khỏi thư phòng. Hai người vừa ra, người vốn nên ngủ đột nhiên mở mắt, lạnh lùng hỏi: "Mọi việc làm thế nào rồi?"
Nhạc Thạch trả lời: "Đều ổn thỏa rồi ạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...