Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED

Nam Tầm nói xong liền nhéo nhéo tay Ánh Hàn.

Ánh Hàn muốn rút tay về, không ngờ bị đối phương nắm cứng ngắc, tránh không thoát.

"Tiếu Dao, mọi người đang nhìn đó." Ánh Hàn thấp giọng nói, vành tai hơi phiếm hồng.

Nam Tầm cong môi: "Ta là muốn tất cả mọi người đều biết, ta không hề hư tình giả ý với chàng. Ánh Hàn, ta biết thật ra chàng vẫn không tin. Bây giờ ta nói cưới chàng trước mặt bao nhiêu người, ai ai cũng biết rồi. Chàng xem, ta không còn đường lui nữa."

Vậy nên chàng có thể đặt niềm tin vào ta nhiều hơn chút.

Môi mỏng Ánh Hàn mấp máy, mi dài nhíu lại, có chút lo lắng nói: "Thế nếu ngài không vào được nhóm năm mươi đầu bảng, có bao nhiêu tình ý cũng đâu làm được gì?"

Nam Tầm:...

Cmn mặt của nàng nhìn ngu xuẩn vậy sao? Hay là dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước ăn sâu lòng người quá rồi, làm người ta khó lòng tin tưởng?

"Ánh Hàn, còn không đến nửa năm nữa là thi Hội, ta sẽ chứng minh cho chàng xem, ta không chỉ nói suông." Nam Tầm nghiêm mặt nói.

Ánh Hàn "ừ" một tiếng trầm thấp, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên người nàng.

Trương Tử Kỳ nhìn hai người liếc mắt đưa tình, nghĩ đến lời Tiếu Dao, vẫn thấy không thể tưởng tượng.

Nàng từ nhỏ yêu võ, ghét đến học đường đọc sách nhất, không ai hiểu rõ hơn nàng việc đọc sách buồn tẻ cỡ nào. Cho nên khi nghe Tiếu Dao có thể vì một ca nhi hoa lâu mà lập chí thi vào hàng năm mươi thi Hội, cảm thấy khiếp sợ không thôi. Ngoài khiếp sợ ra còn nảy sinh một loại cảm giác khâm phục không giải thích được.


Lời nói như bát nước tát ra ngoài, mặc kệ Tiếu Dao có thi được hạng năm mươi hay không, thì thái độ của nàng ta hôm nay cũng đã nói cho mọi người: Nàng rất nghiêm túc, nàng thật sự thích ca nhi hoa lâu này. Thích tới mức không cần thanh danh của mình nữa.

Đều nói Tiếu gia ai cũng si tình, trước kia Trương Tử Kỳ tin. Nhưng biết được tính tình Tiếu Dao nàng không tin. Ấy vậy giờ phút này, nàng bắt đầu tin lần nữa.

Lâm Nguyệt Cẩm tự dưng trào phúng cười to: "Tiếu Dao, ngươi thật coi ca nhi hoa lâu này là của quý đấy à? Cái gì mà bán nghệ không bán thân? Ngươi tin lời thứ hạ tiện này nói thật hả? Ca nhi này ngoài miệng thì nói bán nghệ không bán thân, nhưng ai biết đã ngấm ngầm ngủ với bao nhiêu nữ nhân rồi!"

Ánh mắt Nam Tầm bỗng ngưng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm ả ta. Nhưng ngay khi nàng đang muốn mở miệng mắng đối phương, Ánh Hàn bên cạnh đã lên tiếng trước: "Tiểu hầu gia, tuy Ánh Hàn là ca nhi lưu lạc phong trần, nhưng cũng có tự tôn, không thể chịu được ngài bôi nhọ. Tiểu hầu gia có dám đánh cược với ta chăng? Nếu Ánh Hàn vẫn còn trong sạch, ngài phải từ trên thuyền này... nhảy xuống nước."

Lời này vừa ra, trong thuyền một mảnh xôn xao.

Tên Ánh Hàn này thật đúng có gan nói bậy, chuyện như thế này cũng dám cược.

Lâm Nguyệt Cẩm không để bụng, cười nhạo: "Nếu ngươi không phải, vậy ngươi sẽ làm gì?"

Khóe miệng Ánh Hàn khẽ cong: "Nếu ta không trong sạch, ta sẽ tự vẫn tại đây."

Vẻ mặt mọi người biến đổi, ca nhi này không muốn sống nữa!

Cơ mà đã dám lấy tính mạng ra cược, thì Ánh Hàn công tử là xử nam chắc rồi.

Nam Tầm cười nhạt nhìn hắn. Nàng không hề lo lắng, bởi nàng tin tưởng Ánh Hàn tuyệt đối.

"Tiểu hầu gia, ngài có dám đánh cược?" Ánh Hàn mặt không biểu cảm nhìn Lâm Nguyệt Cẩm.


Lâm Nguyệt Cẩm quát to: "Cược thì cược, ta không tin ngươi ở Túy Hương Các lâu như vậy vẫn còn là xử nam!"

Ả vừa dứt lời, Nam Tầm đã trầm giọng: "Một khi đã vậy, ta kính mời các vị ở đây làm chứng, đừng để chốc nữa tiểu hầu gia lại chết cũng không nhận."

Trương Tử Kỳ là người đầu tiên phụ họa: "Tiếu tiểu thư yên tâm, ta tin tiểu hầu gia là người có trách nhiệm. Mọi người nghĩ sao?"

Những người khác cười gượng gật đầu.

Ánh Hàn không nhanh không chậm vén tay áo, lộ viên thủ cung sa đỏ tươi trên cánh tay, bình tĩnh giải thích: "Chưởng sự Túy Hương Các sẽ điểm lên mỗi người một viên thủ cung sa, đây cũng chính là thứ Túy Hương Các chúng ta phân biệt độ trong sạch của ca nhi."

Chung quanh "Ồ" lên.

Thủ cung sa!

Ánh Hàn vậy mà trong sạch thật.

Sắc mặt Lâm Nguyệt Cẩm cực kỳ khó coi, trong mắt xẹt qua vẻ hoảng loạn. Nhưng vào lúc này Thu Song đột nhiên kề tai ả nói gì đó, Lâm Nguyệt Cẩm lập tức khôi phục bình tĩnh.

"Thủ cung sa thì tính là chứng cứ gì chứ? Ta nghe nói hoa lâu các ngươi có rất nhiều bí phương, làm giả thủ cung sa không phải việc khó. Cho nên thủ cung sa này vô cùng có khả năng là giả."

Nam Tầm híp híp mắt, nhìn Thu Song.


Ánh Hàn lại không chút tức giận vì bị nghi ngờ. Hắn đột nhiên cười rộ lên, nụ cười này câu hồn đoạt phách, càng nổi bật dung mạo diễm lệ vô song.

Mấy người trên thuyền nhìn đăm đăm. Trông thật mẹ nó hút hồn!

Nam Tầm chú ý tới ánh mắt mấy ả háo sắc, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Thật muốn tìm một căn phòng tối nhốt tiểu yêu tinh này lại.

Tiểu Bát mà biết ý nghĩ của Nam Tầm, nhất định sẽ run bần bật, sau đó mắng một câu "Biến thái".

Lúc này, Ánh Hàn bình tĩnh giải thích: "Xem ra tiểu hầu gia rất am hiểu mấy chuyện ở hoa lâu. Nhưng liệu ngài có biết, thủ cung sa giả và thật khác nhau chỗ nào? Thủ cung sa thật sẽ hòa vào máu thịt; mà thủ cung sa giả là do người dính vào, nên chỉ cần dùng sức là moi ra được ngay. Tiểu hầu gia biết nhiều như thế, Ánh Hàn còn tưởng ngài đã đụng phải thủ cung sa giả đó."

Nói rồi, mắt hắn như có như không liếc hướng Thu Song.

Thần sắc Thu Song biến đổi.

Ánh Hàn đáng chết! Gã rõ ràng đã ủy tấm thân trong sạch cho Lâm Nguyệt Cẩm, song lời này của Ánh Hàn sẽ khiến Lâm Nguyệt Cẩm nảy sinh nghi ngờ. Nữ nhân này từ trước đến giờ luôn rất keo kiệt đa nghi.

"Tiểu hầu gia có thể cho người moi thủ cung sa trên tay ta thử, xem có thể gỡ xuống hay không nhé." Ánh Hàn đề nghị, hào phóng đưa thủ cung sa trên tay mình cho ả xem.

Nam Tầm vội ôm người vào ngực, kéo ống tay áo hắn xuống, bá đạo nói: "Không được tùy tiện cho người khác nhìn cánh tay chàng."

Nói rồi, nàng liếc nhìn Lâm Nguyệt Cẩm: "Tiểu hầu gia có thể tìm một ca nhi có kinh nghiệm đến kiểm chứng thật giả."

"Khỏi cần!" Lâm Nguyệt Cẩm đột nhiên cắt ngang Nam Tầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Nguyệt Cẩm ta có chơi có chịu."

Lâm Nguyệt Cẩm đẩy Thu Song, nổi giận đùng đùng bước ra khoang thuyền, sau đó "bùm" một tiếng nhảy xuống nước.


Trương Tử Kỳ hét lớn"Hay lắm" rồi bật cười ha hả. Những người khác không dám quang minh chính đại nhạo báng tiểu hầu gia, chỉ có thể cười trộm trong lòng.

Tất cả đều tự mình tìm thì trách ai đây? Đáng đời.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Nguyệt Cẩm đã được hạ nhân vớt lên. Cả người ả ướt dầm ướt dề, chật vật như gà rớt nồi canh.

Lâm Nguyệt Cẩm đảo đổi mắt tràn nhập hận thù từ Tiếu Dao qua Ánh Hàn, sau đó âm lãnh dừng trên Thu Song.

Đều tại tiểu tiện nhân này. Nếu không phải gã ra chủ ý linh tinh, mình cũng không phải mất mặt thế này!

Còn cả Tiếu Dao, Ánh Hàn. Thù này không báo, nàng không phải Lâm Nguyệt Cẩm!

Chủ nhân du thuyền rơi xuống nước, du hồ tự nhiên tan rã không vui. Sau khi cập bến, Trương Tử Kỳ trả Ánh Hàn lại cho Tiếu Dao, nói: "Tiếu Dao, chúc ngươi sang năm thi đậu bảng vàng, ta chờ tin tốt của ngươi."

Tiếu Dao rất có hảo cảm với Trương Tử Kỳ, hơi mỉm cười đáp: "Ta sẽ, bởi vì ta còn phải cưới Ánh Hàn."

Nói xong, hai người nắm tay rời đi.

Do dáng dấp Ánh Hàn quá chói mắt, Tiếu Dao không muốn để hắn đi đường lớn, thế là keo kiệt nhét người vào xe ngựa nhà mình, giục xa phu đưa người về Túy Hương Các.

Tiếu Dao vén màn nhìn người trong xe, chu môi hôn gió, dặn dò: "Hàn Hàn, lần sau đừng dễ dàng ra ngoài với nữ nhân khác nữa."

Lần này Ánh Hàn không đấu võ mồm với nàng, khóe miệng hắn cong lên, nhẹ giọng nói: "Được. Lần sau chưởng sự bảo ta tiếp khách, ta sẽ ném ngân phiếu ngài cho ta vào mặt hắn."

Nam Tầm bật cười: "Vậy lần tới sẽ cho Hàn Hàn nhiều ngân phiếu hơn nữa."

Ánh Hàn lẳng lặng nhìn Nam Tầm. Vào lúc nàng chuẩn bị buông rèm, thì đột nhiên nắm chặt vạt áo nàng kéo vào trong xe, cắn một cái lên môi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui