Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Hôm sau, một cơ giáp thiết kế gọn nhẹ lái tới tổ trùng, theo sau còn có một cơ giáp hai người, hẳn là hai cấp dưới Aubrey mang đến.
Hai chiếc cơ giáp lần lượt hạ cánh. Aubrey mặc một bộ quân trang màu đen, bốn ngôi sao vàng trên đầu vai thể hiện rõ thân phận Nguyên soái độc nhất vô nhị của lão.
Nam Tầm lạnh lùng nhìn lão già này. Lão nhìn qua chỉ tầm 40-50 tuổi ở thế giới bình thường, trên mặt đã có một vài nếp nhăn, đôi mắt màu xanh lục be bé như luôn lóe lên thứ gì đó, thoạt nhìn rất khôn khéo cũng thực cẩn thận.
Nam Tầm nhìn chằm chằm quân phục lão nửa ngày.
Quân phục Nguyên soái này vốn nên thuộc về Ge mới phải.
Chờ hai người trên cơ giáp đằng sau cũng tới, Nam Tầm ngẩn ra, lập tức dời lực chú ý.
Cô không nghĩ tới đi cùng Aubrey lại là Amy và một chàng trai tóc xoăn nâu anh tuấn. Cô gần như đoán được ngay thân phận của người đó.
Khí vận tử Yaerse.
Amy vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Nam Tầm và Ge. Chàng trai bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô nàng, đang thấp giọng nói gì đó.
"Tiểu Bát, Amy còn chưa khôi phục trí nhớ à?" Nam Tầm đột nhiên hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát nói: "Chưa đâu, gần kết mới khôi phục."
Nam Tầm: "Bây giờ còn chưa tính "gần kết" thì khi nào mới là?"
"Sau khi đại Boss chết, cũng chính là sau đại chiến người-trùng thắng lợi."
Nam Tầm:... Ha hả.
Đám trùng bao vây ba người vừa đến, hùng hổ trừng mắt lườm bọn họ.
Tuy rằng Aubrey tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng Nam Tầm có thể nhìn ra sự khẩn trương từ bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm của lão.
Aubrey vào thẳng vấn đề: "Ge, anh kêu tôi tới là muốn nghị hòa phải không, chúng ta có thể nói chuyện riêng không? Chỉ hai người chúng ta."
Ge nhàn nhạt nói: "Đây đúng là ý tôi."
"Ge, em cũng muốn ở cùng ngài." Nam Tầm lập tức nói.
Ge duỗi tay sờ đầu cô: "Em ngoan chút. Những việc này cứ giao cho ta xử lý là được, em không cần nghĩ quá nhiều."
Nam Tầm:...
Thiệt tình, xem cô như con nít à?
Ge và Aubrey vào tổ trùng nói chuyện riêng; Nam Tầm thì ở ngoài chờ cùng Amy và Yaerse.
Bởi vì Ge đã lệnh không thể giết người tới, cho nên đám trùng chỉ bao vây xung quanh chứ không hề khiêu khích.
Nam Tầm nhìn hai người đối diện, chủ động chào hỏi: "Amy, lâu rồi không gặp. Cô nhìn khỏe mạnh đấy, quý ông bên cạnh là bạn trai cô à?"
Amy bỗng đổi sắc mặt: "Cố thiếu tướng, cô biết tôi sao? Năm năm trước cô hẳn đã chết trong trận chiến tinh cầu Lotte rồi. Lúc ấy tôi chỉ là Trung úy, cô không có khả năng quen biết một kẻ tép riu như tôi được."
Yaerse cũng cảnh giác nhìn chòng chọc Nam Tầm: "Hay là Cố thiếu tướng đã biết thân phận thật của Amy rồi?"
Nam Tầm khẽ cười cười: "Không ngờ hai người còn tình nguyện gọi tôi là "Cố thiếu tướng" đấy. Ở trong mắt các người, tôi và Ge chắc đều là phản đồ của nhân loại chứ nhỉ?"
Yaerse trả lời lạnh nhạt: "Mặc kệ vì sao cô làm phản, cô xác thật đã từng cống hiến không ít cho quân đội, cô vẫn xứng đáng với danh "Cố thiếu tướng"."
Nam Tầm liếc cậu ta một cái liền bỏ qua, ngược lại nhìn sang Amy: "Amy, cô thật sự không nhớ rõ tôi? Bốn năm trước cô đã tới đây rồi, tôi với Ge còn từng tiếp đón cô nữa."
Amy nghe vậy cả kinh: "Cô nói gì? Tôi đã tới đây?"
"Bốn năm trước, cô và cơ giáp của cô vô tình rơi xuống vùng đất này. Trùng tộc bắt cô làm tù binh, hiến cô lên cho Ge. Ngài ấy không giết cô, không chỉ không giết mà còn cùng tôi tiếp đón cô rất tử tế. Đúng một tháng sau, tôi tuân theo hứa hẹn của chúng ta thả cô rời đi, những điều này cô đều không nhớ sao? Hứa hẹn của chúng ta, cô cũng không có chút ký ức nào ư?"
Nam Tầm vừa nói vừa bước đến gần cô nàng: "Khi đó, cô đã đồng ý tôi thế nào? Cô nói tuyệt sẽ không tiết lộ những chuyện xảy ra trên hành tinh Bóng Tối cho bất cứ ai. Nhưng hiện tại, cô lại mang đại quân đế quốc đến đây. Nếu không phải cô tiết lộ tin tức, sao bọn họ có khả năng định vị được nơi này nhanh như vậy.
Amy, cô nuốt lời!"
Amy thình lình ôm lấy đầu mình: "Tôi không nhớ, tôi thật sự không nhớ! Yaerse, đầu em đau quá."
Yaerse ôm Amy lùi về sau vài bước, ngăn Nam Tầm ở ngoài: "Đủ rồi! Đầu Amy bị thương nặng, có rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ, cho nên cô đừng kích thích cô ấy nữa."
Tiểu Bát tò mò hỏi Nam Tầm: "Ngươi biết không phải Amy làm, sao còn nói như vậy?"
Nam Tầm nói: "Kích thích cô nàng tí ấy mà, để khôi phục trí nhớ nhanh lên chút."
Tiểu Bát: "Khôi phục trí nhớ có tác dụng quái gì? Để thuyết phục bố cô ta đừng tấn công Trùng tộc à? Ngươi cho rằng lão ta sẽ nghe hả?"
Nam Tầm ồ lên: "Bố cô ta đương nhiên sẽ không nghe, nhưng khí vận tử nói thì không chừng sẽ nghe đó."
Tiểu Bát nháy mắt cảnh giác: "Đờ mờ ngươi lại muốn làm gì? Kết cục cuối cùng chắc chắn là khí vận tử tiêu diệt đại Boss, người ta không diệt đại Boss cho bằng được thì sao thăng lên chức Thượng tướng?"
Nam Tầm rất là tiếc nuối nói: "Dù sao Amy cũng chưa khôi phục trí nhớ, ta chỉ mơ vậy thôi."
Tiểu Bát:...
Lúc Nam Tầm biết Amy mất trí nhớ, quả thực không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên bay về phía Amy sẽ mang vẻ rối rắm.
Amy cảm thấy đầu không còn đau nữa liền truy hỏi Nam Tầm: "Cố thiếu tướng, những gì cô nói vừa rồi đều là thật ư? Bốn năm trước tôi thật sự đã tới đây?"
Nam Tầm nói ra số hiệu cơ giáp của cô nàng, lần này không chỉ Amy, mà ngay cả Yaerse cũng tin.
"Nếu Amy cô đã mất ký ức, tôi đành tin cô." Nam Tầm nhàn nhạt nói: "Đối với lời khi nãy tôi thực xin lỗi. Nhưng hành tinh Bóng Tối rất khó định vị, cho nên tôi mới hoài nghi cô tiết lộ tin tức."
"Cậu tên Yaerse phải không? Trận đại chiến này cũng là hy vọng của cậu sao?" Nam Tầm bất ngờ nhìn sang chàng trai bên cạnh Amy.
Yaerse sửng sốt, dường như không nghĩ tới Nam Tầm sẽ chủ động hỏi mình. Cậu ta hơi dừng, sau đó đáp vô cùng kiên định: "Đúng vậy, tôi cũng tán thành cuộc chiến lần này. Một ngày Trùng tộc chưa diệt, loài người sẽ một ngày không yên. Đợi đại quân Trùng tộc ngày càng lớn mạnh, không bằng chúng ta chủ động xuất kích tiêu diệt tận gốc Trùng tộc. Cố thiếu tướng, nếu cô và Nguyên soái Ge thật sự đứng về phía Trùng tộc, sau này gặp mặt trên chiến trường, tôi sẽ không nương tay."
Nam Tầm: "Sao cậu không tin Trùng tộc thật sự nguyện chung sống hòa bình với nhân loại? Nữ vương Trùng tộc thích giết chóc, nhưng hiện tại vua Trùng tộc là Ge, ngài ấy sẽ không cho Trùng tộc xâm phạm lãnh thổ loài người."
Yaerse lắc đầu: "Điều này hoàn toàn không thể thuyết phục tôi. Thứ nhất, bây giờ Ge không muốn tấn công loài người, nhưng không có nghĩa về sau anh ta sẽ không thay đổi suy nghĩ. Thứ hai, Ge không có khả năng thống lĩnh Trùng tộc mãi mãi; nếu một ngày kia nữ vương ra đời, Trùng tộc nhanh chóng lớn mạnh dưới tình huống chúng tôi không thể đoán trước, vậy thì an toàn của con dân thiên hà sẽ bị uy hiếp. Thứ ba, quỹ đạo của hành tinh Bóng Tối phức tạp, rất khó định vị. Nếu bỏ qua lần này, chúng tôi sẽ rất khó khống chế quyền chủ động lần nữa."
Nam Tầm:...
"Ê Tiểu Bát, tự dưng ta thấy cậu ta nói rất có lý, vậy ta mà không tìm được lời nào để phản bác cả."
Tiểu Bát: "Nói thừa, ngươi cho rằng khí vận tử chỉ có may mắn sao. Trí lực và thể lực của họ đều không tầm thường. Sau khi Yaerse trở thành tân nguyên soái, toàn tinh tế sẽ nghênh đón một thịnh thế phồn vinh xưa nay chưa từng có."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Tiểu Bát: "Đơn giản, chờ chết."
Nam Tầm hỏi: "Giá trị ác niệm còn chưa tiêu trừ hết đâu, ngươi từ bỏ công đức rồi hả?"
Tiểu Bát trả lời như chém đinh chặt sắt: "Từ bỏ! Chủ tuyến lớn hơn hết thảy."
Nam Tầm:...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...