Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Sắc mặt Aubrey nháy mắt trở nên trắng bệch.
Sao lại như vậy? Người này sao còn sống được!
Năm đó rõ ràng lão đã tận mắt thấy người này đồng quy vu tận cùng nữ vương Trùng tộc!
Hiện tại Ge không chỉ sống rất tốt, mà Trùng tộc còn nghe theo sự chỉ huy của hắn. Chẳng lẽ Ge đã thống trị toàn bộ Trùng tộc?
Tất cả sĩ quan cấp cao trong phòng huy đều không bình tĩnh nổi. Những thượng tướng, trung tướng này phần lớn đã trên trăm tuổi, mà năm đó hình tượng Nguyên soái Ge ăn sâu lòng người. Ge dùng thực lực của mình chinh phục từng lão tướng ở đây, tình cảm họ dành cho Ge thắng xa Nguyên soái Aubrey đương nhiệm.
Vị anh hùng này đã sớm chết vào trăm năm trước, tượng của hắn còn nằm trong phòng tưởng niệm.
Nhưng hiện tại, vị anh hùng được loài người công nhận lại đứng ở lãnh địa Trùng tộc, thống lĩnh kẻ thù của nhân loại?
Trời ơi, thật quá hãi hùng!
Mọi người tận mắt nhìn thấy trong màn hình lớn, Bruh bị Trùng tộc hung hăng xé xác, còn người từng là chiến thần kia lại chỉ lạnh nhạt đứng nhìn toàn bộ quá trình.
Thật như lời Bruh nói, Ge đã thành kẻ phản bội nhân loại? Trận đại chiến năm đó, hắn không những không chết, còn thế chỗ nữ vương thống trị cả Trùng tộc?
Chờ Bruh chỉ còn lại bộ xương trắng, Ge ra lệnh cho Trùng tộc nâng cậu ta đi, sau đó đi tới màn hình lớn bên này.
Hắn cầm quang não của Bruh, khuôn mặt điển trai phóng đại trên màn hình lớn, cặp mắt xanh băng lóe ánh sáng lạnh nhạt, tưởng chừng như trực tiếp xuyên qua màn hình.
Ge đột nhiên nói: "Aubrey, đã lâu không gặp."
Trong mắt Aubrey vụt qua vẻ hoảng loạn, song lão rốt cuộc không còn là Aubrey trăm năm trước nữa. Lão không còn là cấp dưới tuân lệnh Ge, bây giờ lão mới là Nguyên soái quân đội liên minh đế quốc!
Aubrey rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lão ta mở microphone kết nối với quang não, trả lời: "Đã lâu không gặp, Ge. Tôi cho rằng anh đã chết trong trận đại chiến người trùng trăm năm trước rồi, không ngờ được anh lại trở thành thủ lĩnh của Trùng tộc. Anh làm tôi quá thất vọng, càng làm con dân toàn thiên hà thất vọng. Anh là kẻ phản bội của nhân loại! Từ hôm nay trở đi, anh sẽ bị xóa tên khỏi sử sách anh hùng, anh không xứng làm anh hùng của mọi người!"
Ge nghe xong một tràng lên án công khai, không nói thêm bất cứ lời thừa nào, chỉ hơi cong khóe miệng, nói nhàn nhạt: "Aubrey, nghe nói sau trận đại chiến đó cậu lên làm nguyên soái, chúc mừng."
Ánh mắt Aubrey hơi đổi, cười lạnh: "Đúng vậy không sai. Tuy nhân loại không đạt được thắng lợi, nhưng Trùng tộc cũng tổn hại không nhỏ. Năm đó anh và nữ vương Trùng tộc đồng quy vu tận, anh là công thần lớn nhất, tôi còn thấy áy náy sâu sắc nên đã đăng cáo chiến tích của anh với bệ hạ. Tất cả mọi người đều coi anh như anh hùng, nhưng chưa một ai từng nghĩ đến anh không những không chết, mà còn thay thế nữ vương thống lĩnh Trùng tộc. Ge⋅lose Remedios, anh rốt cuộc có rắp tâm gì?"
Bởi vì đây là camera một chiều, cho nên bên Trùng tộc bên không thấy được hình ảnh đối phương. Nhưng Nam Tầm nghe được lời Aubrey mà tức muốn xì khói.
Aubrey đáng chết, thế mà dám đổ phân lên đầu Ge trước một bước!
Nhưng sự thật năm đó Ge chưa từng kể cô nghe, cho nên Nam Tầm cũng không cách nào đứng ra cãi lại.
Ge không phủ nhận lời Aubrey, thậm chí còn nói với quang não: "Aubrey, giờ này ngày mai tới Trùng tộc đi, tôi lấy thân phận Trùng vương mời cậu đến đây nói chuyện."
Nghi ngờ là một chuyện, đối phương chính miệng thừa nhận lại là chuyện khác. Các sĩ quan trong sảnh chỉ huy gần như muốn bùng nổ.
"Không ngờ được Nguyên soái Ge lại thật sự biến thành Trùng vương của Trùng tộc! Ôi trời ạ!"
"Cậu còn gọi Nguyên soái cái gì, hắn ta đã sớm không còn là Nguyên soái của chúng ta nữa rồi. Hắn là kẻ phản bội!"
"Hắn tìm Nguyên soái Aubrey nói gì chứ? Chẳng lẽ muốn nghị hòa?"
"Nằm mơ đi! Thiên tính Trùng tộc vốn là xâm lược và giành giật, con người và Trùng tộc vĩnh viễn không có khả năng chung sống hòa bình!"
"Nguyên soái, ngài nhất định không thể đi. Đây chắc chắn là cái bẫy!"
"Đúng, không thể đi!"
......
Aubrey không màng sự phản đối của mọi người, quyết định hôm sau sẽ đi gặp Ge, còn nói vẻ lời lẽ chính đáng: "Mặc kệ thế nào, trước kia Nguyên soái Ge cũng từng có ân dìu dắt với ta, ta muốn nghe xem hắn sẽ nói gì."
Mọi người bị sự can đảm và khí phách của lão ta thuyết phục, song chỉ có Aubrey biết, lão sở dĩ phải đi, chỉ vì chột dạ.
Lão sợ Ge nói ra chân tướng năm đó, sợ mất đi tất cả vinh quang, ánh sáng của hiện tại.
***
Ge tắt quang não, thấy vợ yêu vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt không khỏi mềm xuống: "Khuynh Nhi, em muốn hỏi gì phải không?"
"Ge, trận đại chiến năm đó, thật là vì ngài chỉ huy sai lầm mới dẫn đến toàn quân liên minh đế quốc bị diệt sao?" Nam Tầm hỏi.
Ge ôm lấy eo cô, chậm rãi dạo bước dọc con đường nhỏ trải tinh thạch màu: "Đến đây, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
"... Số lượng Trùng tộc năm đó vô cùng khổng lồ, vượt xa hiện tại, chúng ta buộc phải tiêu diệt từng phần. Ta dẫn đội cơ giáp tiên phong dụ nữ vương Trùng tộc và một bộ phận Trùng tộc ra ngoài, để Aubrey phối hợp đánh bọc phía sau. Thế nhưng hắn không nghe chỉ huy của ta, Aubrey muốn giành công lớn nên đã để đội cơ giáp đằng sau đi oanh tạc hang ổ Trùng tộc..."
Nam Tầm nhíu mày: "Em hiểu rồi, là vì binh lực phân tán dẫn đến thất bại. Nhưng mà Ge, ngài xác định lão ta thật sự chỉ tranh công sao? Sao em cứ cảm thấy lão muốn dồn ngài vào chỗ chết."
Ge cười nhạt, nói: "Hiện tại có lẽ hắn muốn ta chết thật, nhưng lúc đó còn chưa có cái gan đó. Aubrey thấy đội tiên phong dụ được đại quân Trùng tộc, cho rằng tổ trùng trống không, cho nên định để đội đằng sau oanh tạc tổ trùng xong sẽ đến chi viện chúng ta. Hắn làm vậy chỉ vì muốn cho mình một chiến công.
Đáng tiếc, Aubrey đoán sai rồi. Trùng tộc trong ổ còn nhiều hơn đám ta dụ ra ngoài rất nhiều, đội đằng sau toàn bộ đều thiệt mạng trong tổ trùng. Mà ta và đội tiên phong do không đợi được chi viện cũng dần không chống đỡ nổi. Ta để tất cả mọi người rút lui, nhưng hạm chủ lại đóng cửa hầm, cơ giáp không cách nào trở lại hạm chủ."
Nam Tầm nghe đến đây thì vô cùng tức giận: "Nhất định là Aubrey đóng cửa hầm! Lão ta biết mình chỉ huy sai lầm khiến toàn quân bị diệt, sợ những chiến sĩ may mắn còn sống về sẽ lên án lão, cho nên mới muốn mọi người chết hết trên chiến trường!"
Mắt Ge hơi tối lại, tiếp tục nói: "Năng lượng cơ giáp còn sót lại không cách nào chèo chống bọn họ bay về hành tinh, cho nên chỉ có thể trở lại cùng ta chém giết. Cuối cùng, quân đội liên minh đều chết trận, không một ai may mắn sống sót."
"Ge, sao vừa rồi ngài không vạch trần tên Aubrey mặt người dạ thú kia?" Nam Tầm hỏi.
Ge nhẹ nhàng vỗ eo cô: "Khuynh Nhi đừng tức, việc đã qua lâu rồi."
"Lão ta nên bị trừng phạt mới đúng, người không xứng làm Nguyên soái là chính lão!"
"Khuynh Nhi nói đúng lắm. Chỉ là đã trăm năm rồi, quân đội liên minh đế quốc hiện giờ đã sớm không phải đám binh lúc trước ta lãnh đạo. Rất nhiều máu mới trong quân đội đều là học trò của hắn ta, sẽ chẳng một ai nghe lời từ một phía của ta. Hơn nữa ——"
Ge đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô: "Bây giờ ta chỉ muốn một cuộc sống yên ổn. Chỉ cần Aubrey đồng ý đình chiến, ta có thể thay hắn giấu giếm hành vi phạm tội năm đó."
Nam Tầm hơi há miệng thở dốc, chợt ôm chặt lấy hắn: "Ge, cảm ơn ngài."
Cuộc sống yên ổn không chỉ anh muốn, mà em cũng muốn. Cho nên, coi như chỉ vì em, em cũng nhất định phải giữ được tính mạng của anh.
Còn có, nếu không phải vì phải bảo vệ chủ tuyến không bị phá hư, cô thật mẹ nó muốn giết chết lão già Aubrey này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...