Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Âu Càn cầm tấm card trong tay xem đi xem lại, khóe miệng ngăn không được nhếch cao. Kết quả là cảnh quay kế tiếp NG ba lần mới qua, bởi ý cười vô thức trên mặt anh cmn làm sao cũng không giấu được.
Từ sau hôm đó, ngày nào Âu Càn cũng nhận được một đóa hồng, trên mỗi tấm card đều là những lời tỏ tình nóng bỏng trắng trợn.
Gì mà: "Anh là thịt, là trái tim nhỏ của em".
Gì mà: "Em hôn anh trăm ngàn lần trong lòng. Hôn trán anh, hôn môi anh, hôn cơ bụng tám múi của anh, hôn toàn thân anh."
Gì mà: "Em yêu linh hồn anh, càng yêu xác thịt anh hơn."
Còn có gì mà: "Anh là người đàn ông mà đời này, kiếp sau, cho dù là bao nhiêu kiếp em đều muốn chiếm hữu."
Nếu để bất kỳ ai khác thấy được những lời này, đoán chừng đều cho rằng đối phương là tiểu biến thái. May mà Âu Càn vốn không phải người bình thường, những lời nói được cho là quá phận lộ liễu trong mắt người khác chẳng những không dọa được anh, ngược lại còn lấy lòng anh.
Âu Càn cất tất cả thiệp nhỏ, chưa từng qua tay trợ lý Tiểu Chu.
***
Đạo diễn bây giờ đã sáng suốt hơn. Sau nửa tiếng Âu Càn nhận được hoa tuyệt đối không quay cảnh của anh, mà quay người khác trước, sau đó lại bổ sung phần Âu Càn.
"Tiểu Âu này, có phải cậu đang yêu không?" Lúc nghỉ ngơi, đạo diễn nhịn không được hỏi.
Mặt mày Âu Càn trong lơ đãng liền toát vẻ hài lòng cùng vui sướng, nhìn về phía ông, nhàn nhạt giải thích: "Có một cô bé đáng yêu la hét muốn theo đuổi tôi, có điều tôi còn chưa đồng ý."
Đạo diễn chửi thầm trong lòng: Xem thằng nhóc cậu này, rõ ràng cũng có ý với người ta lại một hai không chịu thừa nhận, thật mẹ nó đủ rồi!
"Tiểu Âu." Đạo diễn Khương hơn năm mươi tuổi vỗ vai anh, nói lời thấm thía: "Nếu thật là gặp được người mình thích, vậy đừng nên vì mấy vấn đề như mặt mũi mà bỏ qua. Lúc này cô bé mặt dày mày dạn theo đuổi cậu, nhưng lâu rồi cũng cảm thấy mệt. Đừng chờ đến ngày cô ấy mệt mỏi muốn chủ động từ bỏ, cậu mới hối hận. Trên đời này không có thuốc hối hận."
Âu Càn thấy đạo diễn nói từ tận đáy lòng, liền nói thêm vài câu với ông: "Tôi không phải đang sĩ diện, chỉ là cảm thấy mức này còn chưa đủ. Tôi muốn... nhiều hơn nữa."
Dừng một chút, giọng anh dần trầm xuống: "Tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội lui bước. Vào lúc cô ấy hoang mang muốn chạy, tôi sẽ đúng lúc kéo cô ấy một phen."
Đạo diễn Khương nhìn anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng: "Tiểu Âu này, cậu đối xử với một cô bé như vậy có quá đáng lắm không?"
Ánh mắt Âu Càn lập lòe, thản nhiên nói: "Tình yêu bây giờ quá rẻ mạt, tôi tính kế thêm chút nữa cũng không quá đáng."
Ông già ở nhà và mẹ anh thời trẻ cũng thề non hẹn biển, kết quả không phải vẫn nhảy ra thứ "tình yêu đích thực" đó sao. Đứa con trai của "tình yêu đích thực" còn lớn hơn anh những một tháng. Nếu không phải bị chuyện này kích thích, mẹ anh cũng sẽ không đến mức bệnh trầm cảm, thậm chí tâm thần cũng xảy ra vấn đề, cuối cùng đang sống sờ sờ lại nôn đến chết.
Đôi cẩu nam cẩu nữ ghê tởm này, anh sớm muộn gì cũng giết chết bọn chúng.
Về phần "anh trai" giá rẻ kia, gã không phải tâm tâm niệm niệm muốn gia sản nhà họ Âu sao. Anh sẽ nghĩ cách phá hủy hết thảy, để cho gã cái gì cũng không chiếm được. Còn có Âu Tinh Đóa, thật là làm người thấy ghê tởm như tiện nhân kia. Nếu không phải gương mặt đó...
Nghĩ đến đây, hai mắt Âu Càn hơi híp lại.
Không biết từ khi nào, anh bắt đầu có giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong đại viện cung đình cổ kính, nam nhân áo trắng ôm một nữ nhân đi mãi, đi mãi. Người nằm trong ngực mặc một thân váy trắng, bộ váy trắng đã bị máu tươi nhuốm đỏ, chảy dọc cả một đường.
Nam nữ trong giấc mơ anh đều không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn được bóng lưng của hai người.
Mỗi khi mơ thấy cảnh này, trái tim anh đều sẽ quặn đau.
Một giấc mơ lặp lại một hai lần không có gì kỳ lạ, nhưng nếu cứ lặp lại mãi thì có chút tà hồ.
Vì giải thích nghi hoặc, anh thậm chí đến chùa miếu hỏi thăm phương trượng đức cao vọng trọng. Phương trượng già nói do nghiệt duyên kiếp trước chưa dứt, cho nên ác mộng quấn thân.
Nhưng anh biết, đây không phải nghiệt duyên. Tình cảm sâu đậm như thế sao có thể là nghiệt duyên?
Đó cũng không phải ác mộng. Tuy rằng anh luôn lăn qua lộn lại mơ thấy giấc mơ này, trái tim cũng theo người trong mộng quặn đau. Nhưng so với việc này, anh càng muốn thấy rõ gương mặt nữ nhân kia.
Mãi đến một ngày, anh nhìn thấy Đan Thủy kéo đàn violin, trái tim không hiểu sao lại lỡ một nhịp. Mà cảnh trong mơ đêm đó cũng đột nhiên trở nên rõ ràng, anh rốt cuộc thấy rõ gương mặt kia.
Chỉ là anh không ngờ được, cô gái đó trông giống Âu Tinh Đóa y như đúc.
Âu Càn không biết tại sao như vậy. Nếu quả thật có kiếp trước kiếp này, cô gái trong ngực người đàn ông đó cũng tuyệt không nên là Âu Tinh Đóa. Bởi vì mặc kệ Âu Tinh Đóa có cẩn thận lấy lòng anh thế nào, thì anh đối với cô ta cũng chỉ có... chán ghét.
Anh nghi hoặc khó hiểu, mãi đến sau này tiếp xúc với Đan Thủy càng ngày càng nhiều, anh mới hoảng hốt hiểu ra chút gì.
Biểu tượng sở dĩ chỉ là biểu tượng, bởi nó che giấu đi sự thật. So với kiếp trước kiếp này, anh càng nguyện ý tin vào trực giác của chính mình.
Chỉ là, Đan Tiểu Thủy, có phải em đang giấu tôi điều gì?
Lúc đóng phim, em nhìn một đầu tóc bạc của Kỷ Kình, rốt cuộc nhớ tới ai?
Người đàn ông trong mộng kia hình như cũng một đầu... tóc bạc.
Ánh mắt Âu Càn khẽ động, hơi cụp mắt.
Đạo diễn Khương vỗ vỗ vai anh: "Trong lòng cậu nắm chắc là được. Ai, bỗng nhiên thật đồng tình với cô bé theo đuổi cậu. Nếu hai người có tiến triển, cậu nhớ phải đối tốt với cô bé ấy chút. Cô bé không dễ dàng mà, vớ phải con cáo già như cậu."
Đạo diễn Khương mới vừa cảm khái được một câu, bên ngoài đã có người cầm cái bọc chạy tới: "Thầy Âu, chuyển phát nhanh của anh! Hắc hắc, người ký tên là Tiểu Mê Muội."
[*Tiểu mê muội: bé fangirl]
Bởi phim trường không cho phép người lạ tùy tiện tiến vào, cho nên có một người chuyên nhận thư từ và đồ được gửi tới. Vì lòng hiếu kỳ, người này liền xem tên người gửi đồ, nào ngờ chỉ thấy được ký tên ba chữ "Tiểu Mê Muội".
Tiểu Mê Muội, chậc ~
Tiểu Mê Muội bình thường sao biết được vị trí cụ thể của phim trường.
Phim trường khó có chuyện đáng hóng hớt thế này, mọi người lập tức nhao nhao ồn ào, đòi Âu Càn mở quà tại chỗ.
Âu Càn quét mắt liếc qua đám người, rồi nhìn thẳng vào đạo diễn Khương, mặt vô cảm nhắc nhở: "Đạo diễn Khương, nên quay rồi."
Đám người hóng hớt:...
Đạo diễn Khương đang muốn thuận tiện góp vui:...
***
Bận cả một ngày, Âu Càn không nhanh không chậm ôm đồ về phòng mình, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhưng chờ cửa vừa đóng, anh lập tức ném hết những thứ trong tay qua một bên, chỉ chừa lại chiếc hộp được đóng gói, nhanh tay bóc nó ra.
Trong hộp có một chiếc điện thoại nhãn hiệu cao cấp nào đó đang được ưa chuộng.
Âu Càn nhướng mày, phản ứng đầu tiên là ấn mở danh bạ.
Quả nhiên chỉ có một người, đến tên cũng đã đổi xong.
"Trái tim bé bỏng của tôi? Đan Tiểu Thủy, thể loại tên thế này cũng chỉ có em nghĩ ra được." Âu Càn khẽ cười một tiếng, gọi vào dãy số "Trái tim bé bỏng".
Mới vang lên một tiếng, điện thoại đã có người nhận.
"Anh Càn! Có thích điện thoại không?" Giọng nói đầu kia điện thoại khá là hưng phấn.
Khóe miệng Âu Càn hơi nhếch lên: "Thích, nhất là tên ghi chú "Trái tim bé bỏng của tôi"."
Nam Tầm trộm cười không ngừng, bụm mặt nhỏ giọng hỏi: "Anh Càn, em muốn mỗi ngày đều làm phiền anh, có được không ạ?"
Trong mắt Âu Càn tràn đầy ý cười: "Mấy ngày nay không phải em cũng đang phiền tôi đấy sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Nam Tầm đỏ bừng, "khụ" một tiếng: "Mấy đóa hoa kia nếu anh không thích, em sẽ bảo người ta đừng tặng nữa."
Âu Càn dừng một chút, nói: "Rất thích. Mấy tấm card tôi đều giữ lại, về sau để em chính miệng nói một lần trước mặt tôi."
Nam Tầm:...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quốc sư của t!!!!!!!