Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Những gì xảy ra với Nam Tầm hôm nay cũng đủ để viết thành một bộ hiểm ký*.
[*Ghi chép về những chuyện nguy hiểm.]
Đầu tiên là gặp được trăn lớn khiến cả người căng thẳng cao độ. Tuy rằng con trăn kia sau đó bỏ đi, nhưng tiếp theo lại đụng phải A Báo có ý đồ muốn phi lễ cô. Đã thế còn thêm một trận đánh nhau nảy lửa, hao phí không ít thể lực và tế bào não của cô. Bây giờ thì cô đang liều mạng chạy trốn, chạy đến quên cả đông nam tây bắc.
Nam Tầm không những đói khát, mệt mỏi còn buồn ngủ, thật mẹ nó chưa có lúc nào uất ức như lúc này.
Nam Tầm thề, cô chỉ muốn chợp mắt trong chốc lát. Thế nhưng lúc sau cô thật sự là mệt đến không mở mắt ra được, cứ như thế mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân buộc Nam Tầm phải bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Cô thấy một cái bóng đen vừa cao vừa lớn xuất hiện trước cửa động.
Con ngươi Nam Tầm co rút lại, lập tức lấy ra thanh thạch đao nhỏ trong túi.
Ngay khi bóng đen đó tới gần, cô dồn sức giơ thạch đao bổ một kích bất ngờ vào ngực người nọ. Cô không muốn giết người, nhưng nếu không giết thì chính cô sẽ bị đối phương bắt về thiêu chết.
Nếu cô không thể chết được, vậy thì chỉ có thể để đối phương đi tìm chết.
Nam Tầm cảm thấy một đao này của cô đã rất nhanh, nhưng không nghĩ tới người vừa đến chỉ trong chốc lát đã bắt được cổ tay cô, nhẹ nhàng đánh rớt thanh thạch đao xuống.
Ngay sau đó, người đàn ông hung hăng ôm chặt cô vào ngực, giống như vừa tìm lại được trân bảo bị đánh mất. Nam Tầm đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức vui mừng như điên: "A Mãng!"
Trong bóng đêm, cô không nhìn được vẻ mặt của đối phương, nhưng có thể cảm nhận được không khí bị đè nén cực độ quanh thân hắn. Người đàn ông này đang ở ngay bên bờ vực của cơn "bão nổi".
"A Khê..." Hắn trầm thấp kêu một tiếng, cánh tay càng thêm siết chặt.
Nam Tầm chờ được A Mãng tới, cô liền không hề thấy mệt nhọc nữa, đến lưng cũng thẳng lên. Cô vội vàng ôm lấy cổ đối phương gắt gao, tủi thân hề hề mà mách lẻo: "A Mãng, các tộc nhân của anh muốn thiêu chết em. Em đánh không lại bọn họ, nên đã bỏ chạy."
"Tôi biết..." Giọng của A Mãng pha lẫn hai phần khàn khàn, khẽ run lên trong gió.
Hắn vốn hào hứng cỡ nào, bởi vì hắn lại vừa săn được một con hổ răng kiếm, tấm da hổ xinh đẹp đó vừa hay có thể dùng để làm cái váy cho A Khê. Thế nhưng khi hắn vui mừng khiêng con hổ trở về lại không thấy bóng dáng A Khê đâu, chỉ thấy bầu không khí trong bộ lạc rất căng thẳng, vẻ mặt của các tộc nhân đều thật nghiêm túc.
Cái người phụ nữ tên A Hương kia khóc lóc kể lể rằng A Khê sai con trăn nuốt mất A Báo, nói A Khê là vu sử được vu ma phái tới, còn nói bọn họ muốn thiêu chết A Khê báo thù cho A Báo, có điều A Khê đã chạy thoát.
Vào lúc A Hương đang kêu khóc ôm đùi hắn, kêu hắn phân xử cho ra lẽ, hắn một cước đá văng cô ta, lòng như có kiến bò chạy như bay vào rừng.
Trong rừng nhiều mãnh thú và côn trùng độc như vậy, đối với một cô gái như A Khê có biết bao nguy hiểm!
Lúc đó, trong đầu hắn không có vu sử, cũng không có A Báo, chỉ có duy nhất A Khê. Cô là người phụ nữ của hắn, nếu đến người phụ nữ của mình mà còn không bảo vệ được thì hắn còn tính là dũng sĩ gì nữa.
Chờ trái tim đang nhảy thình thình bình tĩnh lại, A Mãng mới buông A Khê trong ngực ra, chậm rãi kéo cô trở về.
Ra khỏi sơn động, tầm nhìn liền trở nên sáng sủa hơn. Sao hôm nay không lấp lánh như xưa, có lẽ vì bị trăng rằm cướp mất vầng hào quang. Bây giờ lại đúng thời điểm trăng lên cao nhất, mặt trăng vừa to lại vừa sáng, ánh trăng bạc chiếu xuống xuyên qua tầng tầng cành lá phủ thêm tấm lụa mỏng lên triền núi và cây cối xung quanh, khiến không gian tan mất vẻ tối tăm trước đó.
A Mãng trầm mặc không nói đi phía trước, bàn tay nắm Nam Tầm rất to rất ra sức, mà cũng thật ấm áp.
Nam Tầm có hơi lo lắng: "A Mãng, chúng ta đang trở về bộ lạc sao? Nhưng mà mọi người muốn dùng lửa thiêu chết em."
"Không sợ, có tôi ở đây." A Mãng nói, tay nắm cô thoáng chặt hơn một chút.
"A Mãng, em không phải vu sử gì hết. A Báo thực sự là bị con trăn kia nuốt, nhưng nó không phải do em sai khiến."
"A Khê, cho dù em là vu sử tôi cũng muốn em." A Mãng nói trịnh trọng.
Khóe miệng Nam Tầm khẽ nhoẻn lên, nhưng vẫn muốn giải thích rõ ràng với hắn: "Gã A Báo thừa dịp không có anh ở đó muốn ôm em hôn em, còn muốn làm nhục em. Nếu không phải con trăn kia đột nhiên xuất hiện, em rất có thể đã ——"
Bước chân A Mãng đột nhiên chững lại, Nam Tầm cũng im bặt ngay tức khắc.
Nam Tầm tưởng hắn muốn nói gì đó, nhưng không ngờ hắn chỉ dừng một chút rồi lại tiếp tục kéo cô đi.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của người đàn ông sa sầm, ánh mắt u ám, môi mỏng mím thật chặt.
Nam Tầm giả vờ ho một tiếng, bỏ qua đề tài vừa rồi, tiếp tục nói: "Trong lúc vật lộn, em dùng giáo đâm vào ngực gã khiến gã nổi giận muốn giết chết em, đúng lúc đó thì con trăn xuất hiện. Nó không tấn công em, mà chọn A Báo, có lẽ là bởi mùi máu tươi trên người gã ta kích thích nó."
A Mãng "ừ" một tiếng, khẽ nhúc nhích đan ngón tay với Nam Tầm, thật lâu sau mới nói một câu: "A Khê, em làm rất tốt."
Ánh lửa trong bộ lạc sáng trưng, ngọn lửa lớn đã được nhóm lên, các tộc nhân cũng dựng xong cọc gỗ, chất xong đống củi, chỉ còn chờ thủ lĩnh của bọn họ bắt vu sử kia về để cho một mồi lửa đốt chết ả.
Bọn họ chắc chắn vậy đấy, chắc rằng đối với loại chuyện lớn liên quan đến an nguy của bộ lạc như thế này, tộc trưởng nhất định sẽ vì lợi ích của mọi người mà chọn thiêu chết ả đàn bà kia.
Ngay khi các tộc nhân trông thấy A Mãng quả nhiên mang ả đàn bà kia về, liền giơ cao cây giáo trong tay, đồng thanh hét lớn: "Thiêu chết ả đàn bà này! Thiêu chết ả!"
Nam Tầm bĩu môi, thật lòng cảm thấy người tối cổ này nọ quá hung tàn, hở chút là muốn phóng hoả thiêu người.
A Mãng đột nhiên giơ ngọn giáo trong tay, ý bảo mọi người yên lặng.
"Vì sao các người lại chắc chắn A Khê là vu sử do vu ma phái tới?" A Mãng hỏi.
A Hương mở miệng, chất giọng the thé đến chói tai: "Ả này sai một con trăn lớn nuốt A Báo – người đàn ông của tôi! Ả độc ác này là vu sử do vu ma phái tới, chỉ có vu sử mới có khả năng sai khiến mãnh thú giết người! Vu sử sẽ giết chết toàn bộ tộc nhân của chúng ta, cho đến khi cả tộc không còn một mống!"
A Mãng lạnh lùng lườm A Hương, sau đó mặt vô cảm nhìn quét qua các tộc nhân, chất vấn: "Nếu A Khê là vu sử, cô ấy sẽ dạy các người đan sọt trúc, làm đồ gốm, còn dẫn các người đi tìm những loại rau mới và muối thạch ư?"
Mọi người trầm mặc không nói, nhưng thái độ vẫn kiên định như cũ.
A Mãng "a" một tiếng, bỗng nhiên đi tới trước lò nung, cạnh đó bày mấy thứ đồ gốm đủ mọi kích thước mà các tộc nhân tốn rất nhiều công sức mới làm xong. Hắn không nói hai lời, trực tiếp giơ ngọn giáo trong tay... ra sức đập qua.
Tiếng kêu "loảng xoảng" vang lên liên tục, đồ gốm bể đầy đất. Mấy người phụ nữ đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là tuyệt vọng kêu to: "A Mãng, anh đang làm gì vậy?"
Đánh nát đồ gốm thì thôi không nói, A Mãng thậm chí còn ném toàn bộ sọt trúc và giỏ tre cùng các loại chế phẩm từ trúc trong bộ lạc vào đống lửa.
Hắn vào hết hang đá này đến hang đá khác, đập vỡ toàn bộ bình muối trong đó.
Các tộc nhân hoàn toàn ngây dại, Nam Tầm cũng trợn tròn mắt.
Đờ, đờ mờ, tuy rằng có vẻ thật không lương thiện, nhưng Nam Tầm cảm thấy A Mãng lúc này đúng thật là... đẹp trai chết người!
Đập xong những thứ mình muốn đập, khoé miệng A Mãng nhếch lên, cười đến rất ư là xấu xa: "Những thứ này kia đều là vu sử dạy mọi người làm ra. Nếu vu sử muốn diệt bộ lạc chúng ta, vậy mấy thứ này khẳng định cũng đã bị vu ma nguyền rủa. Không bằng cứ huỷ hết đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...