Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa, tranthayday
A Mãng khiến cả đám dã nhân bật cười nghiêng ngả.
"Trước đây chỉ tưởng A Mãng nói giỡn, bây giờ nhìn thấy được cô gái này, chúng tôi đã hoàn toàn tin rồi!"
Nam Tầm nghe những dã nhân này đùa giỡn với nhau, lá gan nhất thời phình lên. Cô cưỡi trên cổ A Mãng, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai hắn, cười mắng: "Thật là không biết thẹn, chuyện như vậy mà cũng đi rêu rao khắp nơi."
A Mãng kéo lấy bàn tay đang làm loạn của cô đưa đến bên môi hôn một cái, cười to: "Tôi muốn cho tất cả tộc nhân biết, cô gái A Mãng tôi dùng hai mươi tấm da thú trường nhung đổi còn đắt giá hơn rất nhiều so với chúng nó!"
Nam Tầm lén nắm một nhúm tóc của hắn, mặt đỏ ửng lên.
Đoạn đường trống trải đã đi hết, nhóm người sắp phải tiến vào rừng cây cành lá rậm rạp. A Mãng có chút không nỡ mà thả cô gái đang cưỡi trên cổ mình xuống.
Nam Tầm véo cánh tay hắn, đến gần cười mắng: "Thật không sợ em cưỡi gãy cổ anh hả?"
A Mãng khẽ cắn tai cô, dùng giọng điệu trầm trầm khàn khàn nói: "Báo hoang nhỏ của tôi, em muốn cưỡi gãy thật sao? Bao giờ về hang của tôi, tôi cho em cưỡi đủ."
Nam Tầm trực tiếp phun một chữ: "Cút ~"
Tố chất cơ thể của Tộc ăn thịt người xác thực tốt hơn người bình thường nhiều. Bọn họ có thể chạy như bay trong rừng cây, tránh đi những nhánh cây đan xen một cách hoàn mỹ, cơ thể nhìn rất cường tráng lại vô cùng linh hoạt.
Đoàn người chỉ dùng sáu ngày để về Tộc ăn thịt người từ núi A Lạp. Nam Tầm không khỏi nghi ngờ nếu không phải bận tâm đến cô, lộ trình của bọn họ có thể sẽ càng nhanh hơn, dù cho Nam Tầm có cảm giác mình đã đi rất nhanh, nhìn qua giống như cũng không cản trở đến họ.
Mới vừa trở lại bộ lạc, đám người A Mãng lập tức nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của các tộc nhân Tộc ăn thịt người.
Tất cả đám đàn ông và số phụ nữ ít ỏi đều đồng loạt hướng tầm mắt rơi trên người Nam Tầm, đánh giá cô không hề kiêng nể gì.
Chuyện tân tộc trưởng trẻ tuổi dùng hai mươi tấm da thú trường nhung để đổi một cô gái đã sớm truyền khắp bộ lạc. Tất cả những tấm da thú đó đều do tân tộc trưởng một mình bắt được khi ra ngoài săn thú, lúc ấy tân tộc trưởng thức khuya dậy sớm mà săn giết mãnh thú không ngừng.
Hắn là dũng sĩ lợi hại nhất trong bộ lạc, một mình có thể giết được thú hoang hung dữ nhất. Nhưng các tộc nhân không hiểu được vì sao đột nhiên tộc trưởng trẻ tuổi lại liều mạng săn giết thú hoang như vậy. Xác chết của những dã thú kia có rất nhiều còn chưa kịp ăn đã hư thối, thật sự là đáng tiếc.
Mãi đến khi tân tộc trưởng lột những miếng da thú trường nhung rồi bó chặt, các tộc nhân mới hiểu được ý đồ của hắn.
Bọn họ thực sự không thể nào tưởng tượng được, một người phụ nữ phải tôn quý đến mức nào mới có thể đáng để tộc trưởng dùng hai mươi tấm da thú có lông đổi lấy!
Bây giờ bọn họ rốt cuộc thấy được. Có vẻ không có gì đặc biệt, cũng là một lỗ mũi một cái miệng, nhiều lắm thì xinh đẹp hơn những người phụ nữ khác. Ngực khá lớn, eo khá nhỏ, chân khá thẳng, màu da khá sáng trông rất khỏe mạnh cũng rất đẹp đẽ.
A Mãng vung tay để các anh em đi nghỉ tạm, sau đó hắn ôm ngang Nam Tầm lên, hấp tấp chạy vào hang đá của hắn.
Phía sau truyền đến tiếng cười vang đầy ẩn ý của các tộc nhân, khiến Nam Tầm tức giận cắn mấy cái trên vai A Mãng.
Đờ mờ, da cứng quá, cắn làm răng cô đau quá.
A Mãng vừa mới trở thành tộc trưởng Tộc ăn thịt người không lâu, nhưng cái hang hắn được phân rất lớn, bên trong còn có một tảng đá lớn được mài nhẵn có thể dùng làm bàn, trong góc bày mấy cái dao đá và rìu đá, còn có hai cây giáo dài, mà trên vách đá thì treo năm sáu tấm da thú bộ lông xù xù.
Một bên sát vách đá khác rải một tầng cỏ khô dày, được dùng ít nhất hai tấm da thú mượt mà trải bên trên. Một đầu của giường da thú còn bày ba bốn cái khố da thú có mỏng có dày được gấp lại chỉnh tề.
A Mãng không thể chờ đợi được nữa mà đặt Nam Tầm trên giường da thú, bàn tay chỉ nhẹ nhàng giật một cái, thắt lưng nhỏ và váy của Nam Tầm đã hoàn toàn rách nát.
"Khốn nạn, thắt lưng và váy của tôi đều bị anh xé nát --- A!"
Miệng Nam Tầm bị chặn lại gắt gao.
Con hổ răng kiếm lưu manh vừa nói nướng thịt liền nướng thịt, cái bếp còn chưa đủ nóng đã ném hết củi lửa vào, vừa mới bắt đầu lửa còn chưa lên, nhưng mà không được bao lâu, một hồi lửa lớn liền bốc lên ngùn ngụt trong hang đá.
Hổ lưu manh nướng báo hoang nhỏ, lăn qua lộn lại, đảo qua đảo lại, thêm củi lửa, tăng nhiệt độ, tiếp tục nướng, vòng đi vòng lại không biết thỏa mãn.
Hổ lưu manh ăn xong thịt nướng thì ôm lấy báo hoang nhỏ của mình, hài lòng mà nằm trên giường tận hưởng dư vị mùi thịt.
Nam Tầm mệt muốn chết, cả người mềm oặt đến ngay cả ngón tay cũng chẳng muốn động.
Qua hồi lâu, Nam Tầm mới duỗi một ngón chọc chọc: "A Mãng."
"Hả?" Người đàn ông lười biếng đáp, đôi mắt vừa khép lại lại hơi hí lên.
"A Mãng, anh thực sự vì dùng da thú đổi em mà săn thú không màng ngày đêm hả?" Nam Tầm hỏi, giọng nói rất nhẹ nhàng.
A Mãng phát ra tiếng rên rỉ nơi cổ họng, dường như buồn ngủ cực kỳ. Hắn gắt gao ôm lấy Nam Tầm vào ngực, hơi thở nhè nhẹ phả vào trán Nam Tầm, theo đó là giọng điệu lười biếng của hắn: "Có một lần gặp phải hai con thú hoang bao vây, thiếu chút nữa tôi đã bị chúng nó cắn mất một chân, còn có một lần khác thì bị thú hoang cào phá tay. A Khê, em có biết tôi muốn lén đi gặp em đến nỗi nào không? Nhưng thời gian không nhiều lắm, tôi nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trước khi buổi trao đổi tới, tôi muốn đảm bảo mình có thể đổi được em. A Khê, em đáng giá càng nhiều, so với hai mươi tấm da thú còn nhiều hơn..."
Nam Tầm vừa nghe hắn gặp nạn thì đau lòng muốn chết. Nhưng nghe được câu phía sau, ý cười trong mắt cô đong đầy, càng ngày càng đậm, như muốn tràn ra cả hang đá.
"A Mãng, trong lòng anh em quan trọng đến thế sao? Anh mới thấy em được mấy lần hả..."
A Mãng không hề trả lời Nam Tầm, nhịp thở của hắn dần trở nên đều đều, đã ngủ thiếp đi.
Nam Tầm nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông, ngắm chăm chú hồi lâu, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, không nhịn được lén cười lên.
Cô gác một chân lên eo, cuốn chặt lấy hắn, sau đó nhắm mắt lại, đuổi theo tiếng hít thở phập phồng của người đàn ông, từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tầm đã ngửi thấy hương trái cây tràn ngập trong hang đá.
Nam Tầm mở mắt ra, chậm rãi xoay người. Một cái chăn da thú mỏng rơi từ trên người cô xuống bên hông. Trên làn da không tính là mềm mại tràn ngập dấu dâu tây xanh tím, qua một đêm đều không biến mất. Nam Tầm cảm thấy hôm nay mình không có cách nào gặp người, vì ngay cả trên cánh tay và bờ vai cũng có.
Người đàn ông bên cạnh đã biến mất từ lâu, trên bàn đá bày một cái lá đựng đầy thứ trái cây màu đỏ, bây giờ đang là mùa quả loại quả này. Tuy rằng ăn không giòn, thế nhưng lại cực kỳ ngọt. Bên cạnh trái cây màu đỏ còn có một khối thịt thú lớn được nướng chín, là thịt đùi tươi mới nhất.
Nam Tầm không khách sáo ăn hết toàn bộ miếng thịt, trái cây cũng ăn hơn nửa.
Tiểu Bát đột nhiên phun một câu: "Ngươi ăn giỏi thật đấy, một tảng thịt lớn như vậy căn bản là lượng ăn của một tên đàn ông."
Nam Tầm: "... Ăn được là phúc."
Tiểu Bát: "Chúc ngươi sớm ngày ăn thành một tên béo phì, sau đó bị Tộc ăn thịt người cắt miếng mà ăn."
Tim Nam Tầm giật bắn: "Tiểu Bát, là lừa người đúng không? Người của bộ lạc này thực sự ăn thịt người sao?"
Tiểu Bát cười khà khà: "Là thật đấy, không thì sao lại gọi là Tộc ăn thịt người chứ?"
Nam Tầm:...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...