Khi tỉnh lại, trong phòng nồng đậm mùi thuốc gay mũi.
Nam Tầm vừa mở mắt đã thấy nam nhân ngồi bên giường, bỗng bật dậy đầy nghi ngờ: "Không phải ngài đi sủng hạnh mấy yêu thú xinh đẹp kia rồi sao, làm sao lại nhớ đến chỗ ta rồi hả?"
Nam Tầm chỉ đơn thuần khó hiểu, nhưng vào tai người bên lại thay đổi ý vị, tựa như đang ghen, oán trách hắn.
Ánh mắt Yêu Vương nhìn nàng khẽ động, trong mắt xẹt qua chút cảm xúc.
"Ngươi mang thai." Yêu Vương bỗng mở miệng nói.
Nam Đầu đầu tiên là sững sờ, hai mắt lập tức trừng lớn, choáng váng tại chỗ.
Ở lúc Nam Tầm còn không lấy lại tinh thần để cảm nhận tâm trạng vui sướng sắp làm mẹ, Yêu Vương đột nhiên bưng bát thuốc đen sì đến trước mặt nàng, mặt không đổi sắc ra lệnh: "Uống đi."
Nam Tầm nhìn bát thuốc màu đen tản ra vị đắng, ngu ngơ hỏi một câu: "Đây là cái gì? Thuốc dưỡng thai sao?"
Yêu Vương không nói gì, chỉ mím môi mỏng, đáy mắt có tâm tình phức tạp đang loạn xoay vòng.
Nam Tầm đột nhiên liền hiểu, đây không phải thuốc dưỡng thai mà là... Thuốc phá thai.
Nam Tầm nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn nhìn rồi từng viên nước mắt như hạt châu lặng lẽ chảy xuống, khóc lóc hỏi: "Không thể không uống sao?"
Yêu Vương nhìn nàng với vẻ lãnh khốc vô tình: "Ngươi không thể hoài đứa trẻ của bổn vương."
Sau đó Nam Tầm không hỏi nhiều nữa, nhận lấy bát thuốc kia ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rồi nhẹ buông tay, cái bát đập choang xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Nam Tầm không chú ý tới Yêu Vương bỗng nắm chặt hai tay, chặt đến lòng bàn tay nhỏ máu.
"Tiểu Bát, trong lòng ta thật khổ sở. Đứa nhỏ này xác thực không thể muốn. Ta vốn là một linh hồn lang thang, không thể sinh con ở bất kì thế giới nào, chỉ là nghĩ đến tự tay giết chết đứa trẻ chưa thành hình này, ta luôn có cảm giác thật tội lỗi." Nam Tầm cụp mắt, vẻ mặt bi thương.
Coi như không có bát thuốc phá thai này của Yêu Vương, nàng cũng sẽ không lưu lại đứa bé này.
"Mới có mấy tháng, ta đã trải qua đại hôn, mang thai, sẩy thai, ha ha..." Câu cuối ha ha không kể hết tang thương.
Hư Không Thú vậy mà dám trả lời nàng: "Thế giới này nếm hết thống khổ, thế giới sau sẽ quen. Lần này là sai lầm của ta, nhiệm vụ sau này ta đảm bảo không để xảy ra sai lầm như vậy nữa."
Nam Tầm kinh ngạc: "Tiểu Bát, ngươi đang nói chuyện ư, không sợ Yêu Vương phát hiện ngươi?"
Hư Không Thú hừ hừ: "Hiện tại hắn đang tâm thần bất định, nào có tâm tư chú ý những thứ khác."
Nhìn Nam Tầm uống thuốc xong, Yêu Vương liền rời đi, bóng lưng xem qua có chút hưu quạnh. Nam Tầm lại không quản hắn, đầu nàng lệch xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Thuốc phá thai của Yêu Vương quả nhiên là thuốc tốt, nàng uống vào bụng cũng không đau, trái lại tinh thần tốt hơn rồi.
Chợt nghe được tiếng kỳ quái, Nam Tầm mở mắt nghiêng đầu nhìn, thấy được cảnh khiến nàng thật giật mình.
Hồng Trù đang cong mông quỳ trên đất, chính đang lè lưỡi liếm thứ gì ở đó!
"Hồng, Hồng Trù, ngươi đang làm gì đấy?" Nam Tầm một mặt như gặp quỷ.
Tử Linh bên cạnh ho nhẹ một tiếng giải thích: "Vừa lúc Yêu Vương đi, lòng bàn tay chảy mấy giọt máu. Mắt Hồng Trù tinh tường lập tức liếm được ngay."
Luệ Tuệ cũng nói vẻ tiếc hận: "Lúc trước ta có thể hóa hình nhờ may mắn được Yêu Vương ban cho một giọt máu. Vừa nhìn thấy giọt máu trên đất, đang nghĩ cầm lọ lại đây cất giữ, nào biết Hồng Trù động tác nhanh như vậy!" Nói xong, hận hận trừng Hồng Trù.
Nam Tầm co giật khóe miệng, nhìn về phía Lam Thủy, người duy nhất vẫn tính bình thường.
Lam Thủy lúng túng cười: "Phu nhân không biết sao, máu Yêu Vương chứa đựng yêu lực cường đại. Toàn bộ Ma Vực đều khát vọng được Yêu Vương ban một giọt máu. Chỉ là trừ chính Yêu Vương, ta chưa từng thấy người nào có thể làm Yêu Vương chảy máu."
Nam Tầm gật gù, không hỏi tại sao Yêu Vương chảy máu. Do tâm tình không tốt, nàng rất nhanh đắp chăn ngủ như chết rồi.
Lam Tầm cho đám Lục Tuệ một ánh mắt, mấy người nhỏ giọng lui ra.
"Yêu Vương sở dĩ không cho phu nhân lưu lại đứa nhỏ này, chắc không phải sợ đứa nhỏ này muốn mạng phu nhân chứ..." Không biết ai trong bốn người nhỏ giọng thầm thì một câu.
Vài tháng liên tiếp, Yêu Vương đều chưa từng đến tiểu điện chỗ Nam Tầm, nghe nói kẻ này ngày ngày chè chén, rượu ngon không ngừng, tháng ngày trôi qua rất xa hoa lãng phí.
"Cmn, giá trị ác niệm của Yêu Vương đột nhiên giảm 10 điểm!" Hư Không Thú chợt rống lên như quỷ kêu, dọa Nam Tầm đang cắn hạt dưa sợ hết hồn.
Nam Tầm sướng đến phát rồ, nhưng lại nghi hoặc không rõ: "Làm sao đột nhiên giảm nhiều vậy? Chẳng lẽ Yêu Vương bỗng thông suốt chuyện gì?"
Phải biết rằng Yêu Vương keo kiệt cực kì. Trước đây nàng ra sức cùng hắn lăn lộn, hắn cho nhiều nhất cũng chỉ 5 điểm, sau đó càng đáng thương 1 điểm, 0.5 điểm. Bây giờ bỗng giảm cả 10, đây chính là chuyện chưa từng có!
Nam Tầm bỗng vỗ tay: "Ta biết rồi. Nghe nói dạo này Yêu Vương hàng đêm ngự vài nữ nhân, đoán chừng do quá thỏa mãn, khiến hắn phát hiện thế gian này hóa ra còn chuyện mất hồn như vậy, vì vậy giá trị ác niệm mới có thể giảm nhiều như thế."
Hư Không Thú gật đầu tán thành: "Vậy chúng ta có nên chọn cho hắn vài mỹ nhân?"
"Chuyện này không cần ta quan tâm, những lão yêu Ma Vực kia chắc đã xem xét hết toàn bộ yêu thú Ma Vực xinh đẹp rồi, đủ cho hắn một trận mất hồn."
Nam Tầm tâm tình tốt, không khỏi ngâm nga khúc: "Pha phi pha, pha phi pha, pha oa pha..."
"Gia điệu này thật bi thương." Hồng Trù không nhịn được xoa viền mắt ê ẩm, giúp Nam Tầm đổi một mâm quả hạch.
Luệ Tuệ luôn thở dài: "Phu nhân đã bắt đầu tìm vui trong nỗi khổ."
Tối hôm đó, Nam Tầm mơ một giấc mơ. Đầu tiên nàng ngửi được một mùi rượu thơm tinh khiết, sau đó không nhịn được ghé sát vào chỗ có hương rượu nồng nặc nhất, chỗ kia mềm nhũn, còn có chút lạnh, nàng nhẹ nhàng đến gần nếm mút.
Cuối cùng nàng xoa miệng, hừ hừ mà nở nụ cười: "Thật ngọt a, a..."
Không khí xung quanh bỗng nóng rực, một luồng khí nóng đến mức có thể làm bỏng người bao quanh Nam Tầm.
Hô hấp bị thứ gì cướp đi, trên người mát lạnh, sau đó nóng lên...
Hôm sau trời vừa sáng, Nam Tầm nhìn mảnh xanh xanh tím tím trên người mình, một mặt hóa đá.
"Tiểu Bát, tối qua Yêu Vương tới à?"
Hư Không Thú gật đầu: "Ta chỉ biết hắn tới, lúc sau xảy ra cái gì đừng hỏi ta. Loại hình ảnh cay mặt này ta luôn tự động che chắn, hơn nữa ta không dám xem chiến, nhìn lâu hắn sẽ phát hiện ta."
Nam Tầm nói câu này còn tạm được, sau đó hỏi Tiểu Bát: "Ngươi nói Yêu Vương có phải có bệnh không? Hắn đã có nhiều nữ yêu thú xinh đẹp như vậy còn đến trêu chọc ta làm gì?"
Hư Không Thú cười khà khà: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, nói chung là vì ta tìm cho ngươi một bộ thân thể trời sinh vưu vật, khiến hắn nhớ mãi không quên?"
Nam Tầm:....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...