" Tiểu Bát, ta giống như chọc thêm phiền toái cho đại Boss thì phải?"
Tiểu Bát an ủi nàng:" Chẳng qua là người có tâm vừa vặn lợi dụng chuyện này, tính ra cũng không phải ngươi cố ý, có thể là người khác hạ dược trong ao, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều."
Theo như lời Tiểu Bát thì ngày đại Boss bị xử lý cũng không còn xa nữa, Yến Mạch Hàn vẫn rất trấn định, một chút cũng không cảm giác được mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, ngược lại là Nam Tầm đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Giá trị ác niệm của đại Boss vẫn duy trì ở mức 23 không nhúc nhích, Nam Tầm sợ cứ chờ đợi như vậy thì đại Boss thực sự sẽ phải chết, nàng không thể để Yến Mạch Hàn chết, trong lòng cũng chưa từng muốn hắn chết.
Thời điểm khi Nam Tầm vẫn đang do dự muốn hay không muốn áp dụng biện pháp cuối cùng, đột nhiên Thuý Hoàn cho toàn bộ hạ nhân lui khỏi viện, trộm đến ghé sát bên tai Nam Tầm nói nhỏ:" Nương nương, nô tỳ nhận được tin, phu nhân hẹn người ngày mai giờ Tỵ ở chùa Bạch Mã gặp nhau."
Nam Tầm kinh ngạc liếc mắt nhìn Thuý Hoàn một cái.
Thuý Hoàn bị nàng nhìn có chút chột dạ, vội vàng giải thích nói:" Ngày trước có một ít mật thám được phu nhân cài vào hậu cung, bởi vì nương nương người tính tình nóng nảy, cho nên phu nhân không cho nô tỳ nói với nương nương."
Nam Tầm gật gật đầu, cũng không có truy vấn.
Thuý Hoàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất giống bạch nhãn lang*, nương nương đối với nàng tốt như vậy, nàng lại gạt nương nương những việc này, chỉ là...... năm đó một cái mạng này của nàng là do phu nhân cứu về.
* bạch nhãn lang: hay sói mắt trắng, chỉ người vong ân bội nghĩa, phản bội người có ơn với mình.
Sáng sớm hôm sau, Nam Tầm sai người để lại cho Hoàng thượng mẩu tin, sau đó thay quần áo thoải mái lên đường đến điểm hẹn.
Nàng cho rằng đến điểm hẹn sẽ nhìn thấy nương, lại không nghĩ đến sau khi đến sương phòng phía trong, nương nàng không thấy đâu, người đến lại là Hiền vương Yến Mạch Ngọc.
Người nọ vẫn một thân áo gấm màu trắng, khoé miệng treo một nụ cười nhạt, cho người ta một loại cảm giác ôn nhu như ngọc.
Nam Tầm quay đầu định đi, Yến Mạch Ngọc đột nhiên gọi nàng lại:" Hoàng tẩu, có thể nghe thần đệ nói một câu được không?"
Nam Tầm quả thực dừng bước, nàng đi thẳng vào vấn đề hỏi:" Hiền vương, thích khách lần trước ám sát bổn cung là ngươi phái tới phải không?"
Yến Mạch Ngọc biểu tình hơi đổi, thần sắc phức tạp nhìn nữ tử trước mặt, thế nhưng lại trực tiếp gật đầu thừa nhận:" Chuyện này tuy là thuộc hạ thần đệ tự tiện ra quyết định, nhưng người chung quy vẫn là của bổn vương, cũng coi như là lỗi của bổn vương.
Nam Tầm không nghĩ hắn lại thản nhiên thừa nhận như vậy, cũng không biết lời này của đối thương là thật, hay vẫn là thoái thác của hắn, bất quá nếu là khí vận tử do Thiên Đạo chọn, phẩm hạnh chắc không quá kém.
Nam Tầm đặt mông ngồi xuống, tự mình bưng nước trà lên uống.
Yến Mạch Hàn lắc đầu cười khẽ một tiếng, " Muội làm vậy làm ta thật sự không biết nên lấy thái độ gì đối đãi với muội."
Nam Tầm quét mắt liếc hắn một cái:" Nơi này của ngươi an toàn không? Xác định sẽ không có người nghe lén chứ?"
Yến Mạch Ngọc nghe được lời này, thần sắc nghiêm túc hẳn lên, gật đầu nói:" Hoàng hậu nương nương yên tâm, nơi này hiệu quả cách âm cực cao, dù là ảnh vệ được huấn luyện của Hoàng thượng cũng không nghe rõ đối thoại giữa chúng ta."
" Vậy thì tốt, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng*, ngươi làm mẫu thân lừa ta đến chỗ này là muốn bổn cung làm cái gì?" Nam Tầm nghiêm nghị nói.
* người mắt sáng không nói tiếng lóng: tiếng lóng là tiếng sử dụng trong nội bộ một nhóm người, hoặc tập thể người nào đó. Câu này hiểu là người nghiêm túc không bàn chuyện linh tinh, lòng vòng.
Yến Mạch Hàn cũng sòng phẳng nói:" Hoàng hậu nương nương, thần đệ biết người tính tình thẳng thắn, vậy thần đệ cũng không quanh co lòng vòng nữa, Hoàng hậu nương nương cảm thấy Yến Mạch Hàn có thể đảm nhiệm vị trí chí tôn thiên hạ sao? Hắn trời sinh tính tình tàn bạo, đối với tất cả mọi người đều mang địch ý, một người như thế, làm thế nào kham nổi con dân thiên hạ? Khẩn cầu Hoàng hậu nương nương vì thiên hạ mà suy xét?"
Nam Tầm trào phúng noi:" Rõ ràng là Hiền vương mơ ước ngôi vị Hoàng đế, cần gì phải lấy cớ vòng vo như vậy?"
Yến Mạch Ngọc than nhẹ một tiếng:" Không dối gạt nương nương, lúc trước tiên hoàng quy định Thái tử chỉ lập trưởng không lập thứ, trong lòng thần đệ xác thực cảm thấy bất công, chỉ vì Hoàng huynh sinh trước ta, dù thần đệ cố gắng thế nào đều vô ích, nhưng sau thần đệ lại thấy, chỉ cần Hoàng huynh có thể dẫn dắt tốt con dân Đại Yến Quốc, thần đệ cũng sẽ an phận làm một cái Vương gia nhàn tản."
Ngừng một lúc lại nói tiếp:" Nhưng mà, người cũng thấy rồi, hắn chính là không thích hợp với vị trí này. Ta chỉ cầu Đại Yến Quốc phồn hoa phú quý, mà không phải bị hắn đạp hư, Hoàng hậu nương nương nếu cảm thấy thần đệ tâm tư bất chính, có thể ở dòng bên hoàng thất chọn ra người khác ngồi lên vị trí này, chỉ cần người này có thể chăm lo việc nước, thần đệ cam tâm tình nguyện ở bên cống hiến....."
Nam Tầm quan sát biểu tình của hắn hồi lâu, cũng không thấy bất cứ sơ hở nào.
Tiểu Bát nói:" Đừng nhìn, hắn nói đều là thật, cái tên Hiền vương này cũng không phải tự nhiên mà có, hắn đích xác có được một tấm lòng thương xót thiên hạ."
Nam Tầm ở trong lòng oa một tiếng:" Tiểu Bát, ta có phải hay không gặp được thánh phụ* trong truyền thuyết.
* thánh phụ: chỉ những người trong lòng chỉ nghĩ về người khác, sẵn sàng đánh đổi bản thân vì người khác, con gái là thánh mẫu, con trai là thánh phụ.
Tiểu Bát ừ một tiếng:" Thánh phụ kiêm ngựa giống, nghe nói thằng nhãi này gần nhất bắt được một nữ tử cao nhân thế ngoại phương Tây, hai người vừa gặp liền yêu, chỉ vài hôm nữa sẽ cưới vào cửa. Lại nói sau khi hắn đăng cơ hoàng đế, hồng nhan còn sẽ nối tiếp nhau một người lại một người đến."
Chờ đến khi Yến Mạch Ngọc thao thao bất tuyệt một đống lớn xong, Nam Tầm đánh gãy lời hắn hỏi:" Hiền vương nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn bổn cung làm gì?"
Yến Mạch Ngọc nói:" Hoàng hậu nương nương, thần đệ chỉ hy vọng người có thể khuyên bảo hoàng huynh hắn chủ động nhường ngôi, hiện tại đây là biện pháp tốt nhất. Thần đệ cũng không muốn cùng Hoàng huynh giết hại lẫn nhau, hắn dù sao cũng là huynh trưởng của ta."
Nam Tầm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu:" Bổn cung có thể thử một lần."
Yến Mạch Ngọc nghe xong lời này, bùm một tiếng, thế nhưng lại quỳ gối trên mặt đất, hướng nàng dập đầu thật mạnh:" Thần đệ thay mặt con dân thiên hạ cảm ơn Hoàng hậu nương nương."
Nam Tầm:"....... Không cần cảm tạ ta, việc có thể hay không bổn cung cũng không chắc."
Hai người nói chuyện xong, Nam Tầm liền từ mật đạo rời đi, gian phòng này nối thẳng đến một căn nhà khác, Tần phu nhân đã ở đây chờ nàng.
Yến Mạch Ngọc chuẩn bị thật sự chu toàn, Nam Tầm cảm thấy kể cả cơ sở ngầm hay ám vệ đại Boss phái tới cũng khẳng định không biết nàng và Yến Mạch Ngọc đã gặp mặt.
Chờ đến sau khi hồi cung, quan sát thấy biểu tình đại Boss không có gì khác thường, Nam Tầm mới thoáng yên lòng.
Buổi tối, sau một hồi yêu tinh đánh nhau, Nam Tầm bắt đầu thổi gió bên gối*:" Hàn ca ca, chàng có nhớ lời nói ta từng nói không? Hiện giờ vì ta giải tán hậu cung, ta rất cao hứng, chỉ là....."
* thổi gió bên gối: Chỉ việc các thê tử thường nói chuyện mình muốn với phu nhân trên giường. Người ta nói nam nhân trên giường là dễ lừa gạt nhất, nên mới có câu này.
Ánh mắt Yến Mạch Hàn ôn nhu nhìn nàng, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng, lòng bàn tay hắn một chút lại một chút miết nhẹ trên khuôn mặt non mịn của nàng, khoé miệng hơi hơi cong lên, thanh âm cũng trở nên đặc biệt ôn hoà,:" Diêu Diêu, nàng như thế lòng tham như vậy, trẫm vì nàng làm như thế vẫn chưa đủ sao? Nàng nói muốn trẫm chỉ sủng một mình nàng, hiện tại hậu cung cũng chỉ còn một mình nàng, trẫm lại sợ nàng một mình cô đơn, vừa thượng triều xong liền tới bồi nàng nói chuyện........"
Đầu nhỏ Nam Tầm ở trong ngực hắn cọ cọ, " Hàn ca ca, chỉ là ta cũng nói qua ta muốn đi du sơn ngoạn thuỷ, chàng một ngày vẫn là vua của Đại Yến Quốc, liền một ngày nguyện vọng này của ta vẫn chưa thực hiện được."
Dừng một chút, nàng thử cẩn thận thăm dò:" Hàn ca ca, Hoàng thượng này chàng nhất định phải làm sao?"
Yến Mạch Hàn một ôm eo Nam Tầm, một tay khác nhàn rỗi đặt trên giường chợt nắm chặt thành quyền, con ngươi hiện lên một đạo đen tối sâu không đáy, chỗ sâu nhất đáy mắt như có cái gì đó đang dao động, qua một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...