Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Có ăn có uống có ngủ, còn có một fan nhỏ hầu hạ chu đáo, Tiểu Bát cảm thấy ngày tháng của Nam Tầm trôi qua thật sự quá dễ chịu.
Thực ra vừa rồi nó định nhắc Nam Tầm, đại boss phản diện vừa tới.
Nói chính xác là, mấy ngày nay, ngày nào đại boss cũng tới, âm thầm nhìn chằm chằm Nam Tầm một lúc lâu, sau đó cười nhạo một tiếng rồi xoay người rời đi.
Có điều hôm nay, thời gian đại boss bạo quân rình coi hơi dài hơn bình thường một chút, vẻ mặt càng u ám hơn, không cười nhạo nữa.
Nó cảm nhận được cảm xúc của đại boss bạo quân hơi dao động, cho dù giá trị ác niệm không hề giảm chút nào, nhưng đây là chuyện tốt nha, a hì hì...
Thế nhưng, tâm trạng tốt này lại không duy trì được lâu. Vào tối hôm đó, Tiểu Bát bị tiếng thét chói tai của Nam Tầm dọa tỉnh.
Tiểu Bát ngáp một cái: "Đây là chuyện gì -- Đờ mờ! A a a sao lại có nhiều rắn độc như vậy!"
Trong phòng Nam Tầm có đầy rắn độc đang bò, cả trên giường và trên mặt đất, một con rắn đốm xanh còn leo lên cột giường trên đỉnh đầu nàng, thè lưỡi rắn "xì xì xì" về phía nàng.
Nam Tầm và nó mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhìn rất lâu, con rắn đốm xanh kia nghiêng nghiêng đầu về phía nàng, nhưng lại không tiến lên phía trước, mà trực tiếp bắn từ trên cột giường qua, vững vàng rơi vào trong tay Nam Tầm, sau đó thè lưỡi liếm liếm mu bàn tay nàng.
Mấy con rắn độc khác cũng như vậy, lượn vòng xung quanh nàng rất lâu, còn sinh ra ý tứ thân thiết.
Nam Tầm:...
Tiểu Bát:...
"Chẳng lẽ bởi vì ta đã từng nhiễm hơi thở của Huyết Minh nên mấy con rắn độc này sợ ta sao? Nhưng mà không đúng, hơi thở của Huyết Minh lưu nhiều nhất trên người Túy Ly Huyên, hẳn sẽ không nhiễm hơi thở của hắn lên cả linh hồn của ta nhỉ?" Nam Tầm hơi mờ mịt.
Tiểu Bát cũng hơi mờ mịt: "Có thể nào là bởi vì ngươi từng sinh một... quả trứng rắn hay không?"
Cho dù bởi vì sao, cuối cùng Nam Tầm cũng tránh được một kiếp. Một người một thú đều không ngờ đại boss bạo quân mất trí điên cuồng đến tình trạng thế này, mẹ nó vậy mà trực tiếp thả nhiều rắn độc như vậy đến cắn Nam Tầm.
Chôn thân trong bụng một đám rắn độc, kiểu chết này rõ là...
Mới đầu Nam Tầm vừa nhìn thấy một đám rắn độc bò qua bò lại thì sợ tới mức hồn sắp lìa khỏi xác, nhưng lúc này nhìn thấy có mấy con rắn nhỏ còn làm nũng với nàng, không biết sao tình yêu lại tràn ra.
Có phải sau này Đản Đản của nàng phá xác cũng là một con rắn nhỏ nhỏ có mắt to không?
Đúng, Đản Đản còn có một đôi cánh nhỏ và móng vuốt nhỏ, màu vảy rắn giống như Hồng Bảo Thạch, màu mắt cũng vậy.
Ngẫm lại đáng yêu thật nha.
Nam Tầm sờ sờ đầu một con rắn nhỏ, ánh mắt sủng nịnh: "Bé ngoan, khuya thế này đừng ra ngoài dọa người, trở về hết đi, nên làm gì thì làm cái đó."
Không bao lâu, bầy rắn độc liền nối đuôi nhau rời đi, trước khi đi còn không nỡ mà thè thè lưỡi với nàng.
Bên ngoài cung Trì Mộ, nam nhân mặc một thân trường bào đen thêu rồng bạc đang đứng khoanh tay.
Vẻ mặt nam nhân chìm trong màn đêm, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng vô tình trong bóng đêm vắng vẻ tĩnh lặng.
Sau khi nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của nữ nhân, ánh mắt hắn hơi lóe lên, ngay sau đó, khóe miệng cong thành nụ cười khẩy vô cùng lạnh bạc.
Đợi không bao lâu, một hắc y nhân bay ra từ sân lãnh cung, quỳ gối trước mặt hắn.
"Hài cốt của Tần Bộ Diệu đâu, trẫm muốn tận mắt thấy bộ dáng thê thảm của dâm phụ này trước khi chết. Bị bầy rắn cắn nuốt, cảm giác này nhất định không tồi." Khóe miệng nam nhân cong lên, nhưng trong mắt lại tràn ngập hận ý tận xương.
Những nữ nhân này, khi hắn cao cao tại thượng, một đám miệng nhỏ giống như bôi mật, thật ngọt. Chỉ khi nào xảy ra chuyện thì tất cả đều là tai vạ đến nơi mạnh ai nấy bay.
Đám nữ nhân dối trá dơ bẩn này!
Khiến hắn ghê tởm chính là Tần Bộ Diêu, dâm oa đãng phụ dám cấu kết với đệ đệ tốt của hắn ngay dưới mí mắt hắn!
Hắn không ngờ Tần Bộ Diêu đời này lại diễn kịch như vậy, nàng đoán được hắn sẽ giám thị nàng, cho nên mấy ngày nay mới bày ra một mặt mê người nhất của bản thân sao?
Không sai, thoạt nhìn nàng múa kiếm, nàng uống trà, nàng đọc sách, nàng cười đều rất mê người. Nếu hắn không trùng sinh sống lại, sao có thể biết được dưới túi da tuyệt mỹ này lại cất giấu một trái tim xấu xí ác độc không biết liêm sỉ!
Hắn không chờ được, không chờ được mà muốn xé rách ngụy trang của tiện nhân này, hiện tại hắn muốn nàng chết ngay lập tức.
Hắn muốn tiện nhân này không chết tử tế được!
Yến Mạch Hàn nhìn cung Trì Mộ kia mà cười khẩy, qua lâu vẫn không nghe thấy ảnh vệ đang quỳ trả lời, hắn không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời trẫm nói? Đi nâng hài cốt của dâm phụ Tần Bộ Diêu kia ra đây."
Toàn bóng dáng vệ kia đều màu đen, ngay cả khuôn mặt cũng dùng miếng vải đen che lại, chỉ lộ ra đôi mắt. Nghe vậy, hắn vội vàng cúi đầu, trong mắt còn có một ít vẻ kinh ngạc chưa tan: "Khởi bẩm chủ tử, xuất hiện chút ngoài ý muốn. Tần Mỹ nhân không bị rắn độc cắn chết, vừa rồi thuộc hạ thấy Tần Mỹ nhân kia đang, đang trêu đùa mấy con rắn độc... Hình như nàng ta không sợ rắn độc, mấy con rắn độc này cũng không cắn nàng ta."
Ánh mắt Yến Mạch Hàn tối lại: "Ngươi nói gì?"
Ảnh vệ lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
Ánh mắt Yến Mạch Hàn trở nên u ám tối tăm, hắn siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm gắt gao vào cung Trì Mộ trong bóng đêm.
Lát sau, quả nhiên hắn thấy một đám rắn độc bò ra liên tiếp từ bên trong, mà hắn không hề ngửi thấy mùi máu tươi gì trên thân mấy con rắn độc.
Chúng nó không có khai trai.
"Ảnh Nhị, xử lý đám rắn độc này đi." Yến Mạch Hàn lạnh lùng thốt.
Hắc y nhân nửa quỳ đáp lại một tiếng, nhanh chóng bay qua.
Cuối cùng Yến Mạch Hàn nhìn thoáng qua cung Trì Mộ quạnh quẽ kia, xoay người rời đi.
Một đêm này, Nam Tầm tiễn bước rắn độc nhanh chóng đi vào giấc ngủ, còn ngủ vô cùng ngon. Nhưng trong cung Long Minh, đại boss bạo quân trong miệng Nam Tầm lại lăn lộn khó ngủ.
Yến Mạch Hàn vẫn mở mắt đến bình mình, ý lạnh và sát ý trong mắt càng lúc càng đậm, đến mức muốn hủy thiên diệt địa.
Nam Tầm lại trôi qua vài ngày tự tại.
Cảm giác vừa chơi đu dây vừa ngây người thật tốt.
"Thúy Hoàn, gần đây Hoàng thượng có động thái gì với Tần gia hay không?" Nam Tầm ngồi trên bàn đu dây đu qua đu lại hỏi.
Thúy Hoàn đáp: "Hoàng thượng đang từ từ tách dời thế lực Tần gia, nhưng Tần gia quân vững như bàn thạch, há có thể để Hoàng thượng muốn dời là dời chứ?"
Ngữ khí tự hào này của Thúy Hoàn khiến khóe miệng Nam Tầm giật giật, chỉ một tiểu nha đầu mà đã có thái độ như vậy, có thể nào người Tần gia khác đều lỗ mũi hướng lên trời?
Cũng khó trách đại boss bạo quân vừa lên đài đã muốn làm tan rã thế lực của Tần gia.
Nhưng Nam Tầm cảm thấy mặc dù người của Tần gia hơi kiêu ngạo, nhưng lại chưa bao giờ ý thức đến loại công cao chấn chủ này. Nghe nói trước khi gia gia nàng theo Tiên hoàng đoạt thiên hạ chỉ là một mãng phu sơn dã.
Vũ phu không có văn hóa, có thể trông cậy ông suy xét nhiều thứ cong cong quẹo quẹo vậy sao?
Đời trước sở dĩ Tần lão gia tử trợ giúp Hiền vương tạo phản, phỏng chừng bởi vì đại boss bạo quân thi hành chính sách tàn bạo, khiến cho dân chúng lầm than, tự hắn tạo nghiệp.
Vừa nghĩ đến đại boss là trùng sinh, đời trước còn bị ngược chết, mà mình lại xuyên thành một "dâm oa đãng phụ" phản bội hắn, Nam Tầm liền không nhịn được mà phát run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...